Chỉ muốn nàng - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-12 10:18:06
Lượt xem: 1,068
"Bệ hạ và nương nương thực sự là một cặp trời sinh."
Trong mắt nàng ta tràn đầy hận ý và lạnh lùng: “Ta quen diễn kịch, cũng quen thu phục lòng người! Buồn cười là trong hậu cung mọi người đều cho rằng nương nương thật là đức hạnh và nhân hậu!”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta bình tĩnh trả lời: “Hai chữ đức hạnh và nhân hậu chưa bao giờ gắn liền với ta. Nếu như ca ca của ngươi không quá tham vọng, nếu ngươi không n..gu n..gốc đến mức nghĩ rằng giả mang thai có thể đảm bảo cho ngươi một chỗ trong hậu cung và giúp ca ca của ngươi có chỗ dựa vững chắc, thì chuyện này đã không xảy ra."
Khi rời đi, ta đã nói với nàng ta: “Không ai ở kinh thành không biết lai lịch của ta. Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không bao giờ dung thứ cho bất kỳ ai thèm muốn ngai vàng của bệ hạ”.
Nàng ta giận dữ hét lên câu cuối cùng: "Người của Việt gia đều c..hết rồi cả rồi! Việt Thanh, ngươi cũng sẽ c..hết thảm!"
11
Mọi người trong Việt gia đều đã c..hết, chỉ còn lại ta.
Chuyện này không cần nàng ta phải nhắc, năm tuổi ta đã hiểu rồi.
Tổ phụ ta, Vũ Định Hầu Hoành Đao, lập binh mã bình định chiến loạn, là tam triều nguyên lão, có chiến công quân sự xuất sắc.
Người chỉ có hai đồ đệ, một là quý tử Việt Khang, người còn lại là tiên hoàng.
Việt Khang là phụ thân ta, người và tiên hoàng là bằng hữu tốt, cùng nhau qua núi đao biển lửa. Gia môn Việt gia ta, từ trên xuống dưới đều là những người trung dũng, Văn có thể khống chế tiền triều, Võ có thể khống chế sa trường. Sự bất khả chiến bại là huyền thoại, người phàm không thể làm được điều đó..
Khi ta lên năm tuổi, tổ phụ ta mất vì bạo bệnh, phụ thân ta cũng c..hết ở sa trường, mẫu thân ta ra sa trường để nhận xác phụ thân nhưng trên đường về lại c..hết vì bệnh tim. Chỉ qua một đêm, ta là người duy nhất còn lại của Việt gia.
Để cảm tạ lòng tốt của Việt gia, tiên hoàng đã phá lệ, cho phép một nữ nhi như ta kế thừa hầu vị của Việt gia, ngài đưa ta tiến cung, đích thân dạy dỗ ta cùng Thái tử.
Bùi Chiêu học tu thân, binh pháp, trị quốc, ta cũng theo hắn học từng thứ một.
Tiên hoàng có lần xoa đầu và nói với ta: "Thanh Thanh là một tiểu nữ ngoan. Lúc phụ thân còn sống trẫm đã hứa với hắn sẽ cho ngươi mọi thứ tốt nhất. Nhân tiện, trẫm sẽ giúp Bùi Chiêu của trẫm thu xếp cho ngươi trước."
Nhưng con đường trở thành hoàng đế của Bùi Chiêu không hề dễ dàng.
Tiên hoàng còn có một đệ đệ, là Ủng Vương. Dù là khi Bùi Chiêu còn là Thái tử hay bây giờ đã lên ngôi, tham vọng của hắn vẫn chưa bao giờ giảm bớt.
Ủng Vương có quyền lực ở triều đình, và những quyền lực đó sẽ dần dần thâm nhập vào hậu cung. Bùi Chiêu và ta đều hiểu, hắn mới lên ngôi được nửa năm, trận chiến này mới bắt đầu.
12
Chớp mắt mùa thu đã đến, Tết Trung thu đang ở ngay trước mắt chúng ta.
Bùi Chiêu ra một chiếu thư, đặc biệt cho phép các phi tần trong cung về đoàn viên với gia quyến trong dịp Tết Trung thu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/chi-muon-nang/4.html.]
Tuy nhiên, trong cung vẫn phải tổ chức yến tiệc Trung Thu nên ta lấy tư cách Hoàng hậu mời họ đến Phượng Nghi cung họp mặt trước hai ngày.
Sau sự cố của Hoan tần, trong hậu cung nhất thời yên tĩnh, mấy ngày không có động tĩnh.
Trong bữa tối, Anh quý nhân lại uống thêm mấy ly, lời nói càng thêm kiêu ngạo, nàng ta nói rằng bệ hạ lần này sủng ái nàng, cho phép nàng ta mang nhiều đồ quý hiếm về nhà, sắc mặt rạng rỡ.
Vương tần và Ngọc quý nhân thỉnh thoảng liếc nhìn ta.
Chẳng có gì đáng nói, những món quà Bùi Chiêu tặng nàng ta gần đây đều được lấy từ kho của ta. Điều này khiến ta tốn vài hũ rượu nữ nhi hồng.
Thấy nàng ta đứng dậy, ta ra hiệu cho A Linh lấy vò rượu trước mặt ra và đưa cho nàng một ít nước trái cây.
Không ngờ, nàng ta lại giữ chặt A Linh, bất mãn hỏi: "Nương nương, đang làm gì vậy?"
“Say rượu có hại cho sức khỏe, lát nữa còn xem b.ắ.n pháo hoa, bây giờ muội uống, chẳng phải sẽ bỏ lỡ phần thú vị nhất sao?”
"Nương nương, người đang coi thường thần thiếp."
Nàng ta cong môi nói: “Nương nương không vui, chẳng lẽ lại muốn các phi tần không vui theo nương nương sao?"
Ta cười: “Ồ? Muội nghĩ ta bất hạnh thế sao?”
“Bệ hạ ban cho chúng ta những điều tốt đẹp này để chúng ta có thể về nhà sum họp với người thân.”
Trên mặt nàng ta mang theo nụ cười, nhưng lời nói lại sắc bén như đ..ao: “Đáng tiếc nương nương không có người thân để về sum họp. Đến Tết Trung thu, Phượng Nghi cung sẽ vắng tanh và hoang tàn. "
A Linh không nhịn được: "Thật quá đáng!"
Anh quý nhân càng thêm hăng hái, trừng mắt nhìn A Linh: "Nương nương không nói gì, sao ngươi dám mắng ta!"
"Còn trẫm thì sao?"
13
Cả cung im lặng phăng phắt. Ta đứng dậy đón Bùi Chiêu ngồi ngồi ghế chủ vị. Sắc mặt hắn tối sầm đi rất nhiều: "Ai nói Hoàng hậu không có người thân?"
Anh quý nhân run rẩy quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp... thần thiếp thất lễ..."
"Thất lễ cái gì?" Hắn chế nhạo: "Thất lễ không phải là bất kính sao? Thất lễ không phải là đang cố ý khiêu khích, xúc phạm Hoàng hậu sao?"
Vương tần và Ngọc quý nhân quỳ sang một bên, không dám ngẩng đầu lên. Bùi Chiêu chưa bao giờ thể hiện khía cạnh này với họ.
Cho dù là chuyện của Hoan tần, hắn cũng lạnh lùng xử lý và chưa bao giờ tức giận. Thực sự đã nhiều năm rồi ta chưa từng thấy hắn như thế này.