Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cầu cơ lúc nửa đêm - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-11-08 01:48:15
Lượt xem: 28

Đêm hôm đó, sau buổi gặp mặt căng thẳng tại quán cà phê, cả nhóm trở về nhà với những cảm xúc nặng nề đan xen nỗi sợ hãi không nói nên lời. Trong từng căn phòng tối, những hiện tượng lạ lùng bắt đầu xâm nhập vào thế giới của từng người, dường như mỗi cơn ác mộng đang kéo họ chìm dần vào một thực tại u tối, nơi cái c.h.ế.t cận kề và không lối thoát.

Đầu tiên...

Là Hòa.

Hòa nằm dài trên giường, ánh mắt trống rỗng hướng lên trần nhà, tay nắm chặt mép chăn, lòng ngổn ngang trong lo âu. Cô đã mất ngủ liên tục mấy đêm, mỗi khi nhắm mắt là hình ảnh kinh hoàng của bóng đen xuất hiện bên cạnh giường. Hòa bật đèn ngủ, ánh sáng yếu ớt hắt ra chỉ đủ để soi rõ khuôn mặt đầy lo lắng của cô.

Thế nhưng, vừa nhắm mắt chưa bao lâu, một cảm giác rợn người ập đến. Hòa hé mắt, nín thở và cố mở to mắt nhìn ra phía cuối giường. Cái bóng đen ấy lại hiện ra, rõ ràng hơn bao giờ hết, đứng bất động, khuôn mặt tối tăm, đôi mắt đen ngòm như hai hố sâu không đáy.

“Mày muốn gì ở tao?” Hòa run rẩy lẩm bẩm, giọng như tan vào không khí.

Không có tiếng trả lời. Bóng đen vẫn đứng yên đó, đôi mắt vô hồn trừng trừng nhìn cô không chớp. Ánh đèn ngủ bỗng dưng chập chờn, rồi tắt phụt. Trong căn phòng tối mịt, Hòa nghe thấy từng hơi thở lạnh buốt phả vào tai, hơi thở đều đều, rợn người.

Cô co rúm người lại, đôi tay bấu chặt lấy chăn như muốn tìm chút an toàn, nhưng càng siết, lòng bàn tay lại đổ mồ hôi lạnh. Tiếng thì thầm nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, âm thanh như từ cõi xa xăm vọng lại, lạnh lẽo đến mức như đóng băng cả không khí.

“Tao sẽ mãi bên mày…”

Tim Hòa thắt lại, cô muốn hét lên nhưng cổ họng như bị nghẹn cứng, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào. Cô cứ nằm đó, run rẩy trong bóng tối, ánh mắt chỉ dám nhìn chằm chằm vào khoảng không, nơi cái bóng đen vẫn còn hiện hữu.

---

Hạnh giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán. Giấc mơ kinh hoàng vẫn ám ảnh trong tâm trí cô: cô thấy mình chạy dọc theo một hành lang dài và tối, tiếng cười ma quái vang lên từ khắp mọi hướng, bủa vây cô. Cô chạy, chạy mãi, nhưng cảm giác như hành lang ấy không bao giờ kết thúc.

Bỗng nhiên, trong giấc mơ, cô vấp ngã. Khi ngẩng lên, trước mặt cô là khuôn mặt trắng bệch, nhợt nhạt, với đôi mắt sâu hoắm nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đó như muốn hút hết mọi sức sống của cô.

Hạnh tỉnh lại, thở hổn hển. Cô cảm thấy có gì đó không đúng. Cô vừa quay đầu thì sững sờ nhận ra: ngay bên giường, một bóng đen mờ mờ hiện ra, gương mặt trắng toát, đôi mắt đen sâu hút như hố thẳm. Ánh mắt ấy đen thẳm, u tối, và sâu hun hút đến mức làm người ta nghẹt thở.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/cau-co-luc-nua-dem/chuong-3.html.]

Bóng đen ấy chỉ ngồi đó, im lặng nhìn chằm chằm vào Hạnh, không cử động. Nhưng nụ cười nhợt nhạt nở trên khuôn mặt trắng bệch kia khiến Hạnh lạnh sống lưng.

Hạnh há miệng, muốn hét lên nhưng cổ họng cô nghẹn cứng, không thể phát ra tiếng nào. Trong căn phòng tối om, tiếng cười khe khẽ vang lên, rờn rợn như tiếng vọng từ xa xăm, và bóng đen ấy cứ ngồi đó, không rời ánh mắt, như đang nhấm nháp nỗi sợ của cô.

---

Minh

Minh ngồi một mình trong căn phòng vắng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào màn hình máy tính. Những hình ảnh kỳ quái cứ hiện lên trong đầu anh. Cố tự trấn an rằng tất cả chỉ là ảo giác, anh nhìn chằm chằm vào màn hình để quên đi nỗi sợ, nhưng một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong tâm trí anh, như thể có ai đó đang theo dõi mình.

Anh liếc nhìn quanh phòng, tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Nhưng rồi, ánh mắt của anh dừng lại trước gương, và cảnh tượng trước mắt khiến anh rùng mình. Bóng phản chiếu trong gương không cử động.

Anh nín thở, trái tim như ngừng đập khi thấy hình ảnh của mình trong gương đứng đó, đôi mắt không chớp, gương mặt u tối với nụ cười nhếch mép đầy quỷ quyệt.

Anh dụi mắt, thầm nghĩ rằng mình đang quá căng thẳng. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, bóng trong gương vẫn không nhúc nhích. Nụ cười nham hiểm đó như một lời nhắn gửi lạnh lùng, chế nhạo anh.

Minh muốn gào lên nhưng nỗi sợ như nuốt chửng lấy giọng nói, đôi chân anh run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra. Anh quay mặt đi, không dám nhìn lại nữa, nhưng nụ cười quỷ dị ấy như vẫn lởn vởn trong tâm trí anh, không chịu rời.

---

Đêm đó, Vũ không dám nằm xuống giường. Anh ngồi co ro trong góc phòng, ánh mắt đầy lo lắng nhìn quanh. Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên từ ngoài hành lang, tiếng gõ khe khẽ, nhịp đều đều, vang vọng trong không gian im ắng, rợn người như tiếng đếm thời gian chậm chạp đang trôi qua.

Tim anh đập thình thịch. Ai lại gõ cửa vào lúc này? Anh tiến lại gần cánh cửa, mắt nhắm tịt, nín thở mở hé ra. Hành lang tối om, không một bóng người, nhưng âm thanh vẫn không dừng lại.

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

Vũ đóng cửa lại, nhưng lần này, tiếng gõ lại vang lên ngay sau lưng, khiến anh lạnh sống lưng. Anh quay phắt lại, nhìn thấy một cái bóng đen lờ mờ, đôi mắt sâu thẳm như hố tử thần, đang nhìn anh. Hơi thở lạnh buốt phả vào gáy anh, như thể cái bóng ấy đã đứng ngay sau lưng anh từ lâu, chỉ chờ giây phút anh quay đầu lại để đối diện với nó.

Vũ lùi lại, muốn hét lên, nhưng cổ họng nghẹn cứng, cả cơ thể tê liệt trong nỗi kinh hoàng.

Loading...