Cắn một ngụm đáng yêu của cô ấy! - Chương 3: Phương trình vi phân
Cập nhật lúc: 2024-10-17 00:16:32
Lượt xem: 50
Thầy hỏi cô chỗ nào xem không hiểu à?
Cô chỗ nào cũng đều không hiểu…
Đống sách toán đại học cao cấp này là do mẹ cô mua, từ lúc mua tới giờ cô luôn để dưới bệ cửa sổ đến nỗi đóng mạng nhện, cô cũng không thèm mở ra một trang.
Thanh Hoan không muốn để lại ấn tượng xấu với thầy nên chớp chớp đôi mắt to, cuối cùng chọn một câu sự thật không có chỗ hở, nói: “Thưa thầy, là chương cuối em chưa hiểu.”
Ngón tay đang lật sách của Phó Nhất Ngôn bỗng cứng đờ, khoé miệng cũng hơi giật giật.
Trang sách dừng lại ở chương hàm số cùng tiết đầu tiên: Ánh xạ và hàm số
Từ tiết thứ nhất đến tiết thứ mười: Số thực, dãy số thực, giới hạn của một hàm biến, hàm số liên tục, đạo hàm và vi phân của một số một biến, tích phân bất định, tích p.h.â.n x.á.c định, hàm nhiều biến, phương trình vi phân, ứng dụng vào kinh tế.
Phó Nhất Ngôn cảm giác mình sắp bị bệnh tim.
Mở mục lục, anh mở ra trang 297, Phó Nhất Ngôn chuẩn bị tâm thần đọc to và rõng rạc: “Trước hết chúng ta nên hiểu phương trình vi phân là gì. Đầu tiên, ta nói đến hàm số, hàm số là là một loại ánh xạ giữa hai tập hợp số liên kết mọi phần tử…”
Thanh Hoan cảm thấy hoa mắt chóng mặt muốn xỉu.
“Thầy ơi.” Vì trong lòng Thanh Hoan sợ hãi nên giọng nói ra cũng có chút run rẩy: “Thầy ăn cơm trưa chưa?”
Cô đẩy đĩa đồ ăn đầy ắp tới trước mặt anh, nói: “Đây là em mua cho thầy… thầy ăn trước rồi chúng ta học sau được không?”
Trong lòng Phó Nhất Ngôn thầm thở phào: “Cảm ơn, tôi ăn rồi. Em ăn trước đi, ăn xong chúng ta lại nói tiếp.”
Thanh Hoan cảm giác ánh mắt của thầy có chút ý cười, nụ cười như đang thấy một chuyện thú vị, giống như là đang cười nhạo sự ham ăn của cô vậy.
Mặt Thanh Hoan đỏ lên, cô lắp bắp giải thích: “Không, kh-không phải đâu thầy ơi. Cái này không phải em đặt, là ba mẹ em đặt. Em, em muốn đi lấy túi giấy gói lại.”
Thanh Hoan vừa muốn đứng lên lấy túi giấy thì xương hông bị đụng vào mép bàn, đau đến nỗi cô “A” một tiếng.
Phó Nhất Ngôn bình chân như vại như không có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lật sách: “Từ từ thôi, không việc gì phải vội.”
Thanh Hoan xấu hổ vì sự hấp tấp của mình, cô đỏ mặt chạy đi lấy túi.
Ánh mắt của Phó Nhất Ngôn từ trang sách nhìn sang đĩa đùi gà KFC, bụng vang lên một tiếng đói.
Đói quá.
Nhưng hình như chẳng có ai ăn gà rán một cách lịch sự nho nhã được.
…Nhịn.
Thanh Hoan vừa mang túi giấy về vừa nghĩ: đói quá đi~
Càng nghĩ càng tức giận, cô bỏ ra nhiều tiền để gọi hai phần gà to như vậy, cuối cùng một miếng thịt cũng không đớp được, về nhà lại còn bị ba mẹ tịch thu.
Tức giận quá!
Thôi.
Nhịn.
Thanh Hoan không muốn học thêm, nên đã kiếm cớ nói sang chuyện khác: “Thầy ơi, nhìn thầy chẳng giống sinh viên năm cuối đại học chút nào?”
Phó Nhất Ngôn nhìn chín dòng chữ trong sách: đường cong tích phân của phương trình vi phân, mặt ngoài ôn hoà nói: “Ừm”
Trong lòng lại thầm mắng chín chữ này là cái quần què gì, anh ngẩng đầu mỉm cười: “…Tôi nhảy lớp khá là nhiều.”
Đáy mắt Hứa Thanh Hoan nhanh chóng hiện lên sự ngưỡng mộ.
Hơn nữa, nụ cười của anh cũng giống rất đẹp, rất giống với nụ cười của E thần trong tưởng tượng của cô.
Thanh Hoan vào chút bối rối với trí tưởng tượng của mình, cô từ đáy lòng mà đưa ra câu khen ngợi: “Thầy giỏi thật đó!”
“…Ừm.”
Đề tài này có chút xấu hổ.
Phó Nhất Ngôn thấy bàn đã được dọn sạch sẽ, muốn đưa sách cho cô tự đọc nên đã đẩy cuốn sách về phía cô: “Vậy chúng ta tiếp tục thôi.”
Thanh Hoan: “…”
Tôi không muốn sống nữa.
Thanh Hoan cố gắng rặn ra một nụ cười ngọt ngào, đôi tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi: “Thầy có thể kể cho em nghe về cuộc sống ở đại học được không? Hoặc là việc sinh hoạt thường ngày ở đại học. Em khá mong chờ về cuộc sống ở đại học đó ạ.”
“…”
Phó Nhất Ngôn muốn chết.
Ngay cả sinh hoạt cấp 3 hắn cũng không biết rõ, sao có thể biết sinh hoạt đại học nó như thế nào.
Phó Nhất Ngôn trầm ngâm một lúc rồi nói: “Đại học à..."
Anh gõ ngón tay xuống bàn, bình tĩnh cười: “Cuộc sống ở đại học tốt đẹp là bởi vì không biết trước được sự việc. Em nói xem có đúng không?”
Thanh Hoan: “…”
Cho nên, đây là không muốn nói cho cô nghe về cuộc sống ở đại học à.
Nụ cười của Thanh Hoan có chút cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/can-mot-ngum-dang-yeu-cua-co-ay/chuong-3-phuong-trinh-vi-phan.html.]
Kéo dài thời gian thất bại.
Phó Nhất Ngôn như nhớ ra điều gì đó, anh lật lật trang sách: “Chúng ta ôn tập trước, để xem có kiến thức nào em cần ôn tập lại không.”
“…”
Thanh Hoan lại lần nữa nói sang chuyện khác, cô híp mắt cười: “Thầy ơi, lần sau chúng ta có thể đổi giờ học từ buổi chiều sang buổi tối không?”
Phó Nhất Ngôn trong lòng vui vẻ tặc lưỡi, nữ sinh trước mặt anh ba lần bốn lượt cố ý né tránh nói về việc học, hành vi này y hệt mấy đứa ngốc trong nhóm chat của anh, rất giống trường hợp lúc trước khi anh ôn tập giải đề cho bọn họ.
Hoá ra là học sinh kém à.
Nỗi oán hận đối với môn toán nâng cao khi nãy của Phó Nhất Ngôn, cuối cùng cũng hạ xuống. Anh cảm thấy thấy cô gái trước mắt này có chút thú vị, lại còn đáng yêu. Anh nghiêng đầu hỏi:
“Tại sao lại đổi thành buổi tối?”
Tại sao ư?
Thanh Hoan cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì khó mở miệng, cô thản nhiên nói: “Buổi chiều em có chút việc…”
“Ồ? Là việc gì?”
“…Ngủ trưa.”
Bầu không khí yên tĩnh mười giây.
Hai mươi giây.
Rồi ba mươi giây.
Ánh mắt của thầy bình thản như nước, nhìn như thể thầy thất vọng cô đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Thanh Hoan nhìn vậy đành cúi đầu nhận thua: “Thật ra, ngủ trưa cũng không quan trọng như vậy. Không thay đổi thời gian cũng không sao…”
Phó Nhất Ngôn quay mặt nhịn cười. Sau đó lại chuyển về vẻ mặt nghiêm túc, cười nói:
“Vậy chúng ta tiếp tục ôn bài thôi.”
“Về chương phương trình tích phân này, khái niệm tích phân cùng hàm số…”
“…”
Đôi mắt Hứa Thanh Hoan díu lại như muốn ngủ. Cô đưa tay lên xoa huyệt, muốn cho mình tỉnh táo lại.
Phó Nhất Ngôn gõ bàn: “… Em đã nghe hiểu chưa?”
Nghe câu nói vậy, Thanh Hoan bỗng bừng tỉnh dậy, cô theo bản năng trả lời: “Dạ hiểu.”
“Em nhắc lại xem tôi vừa nói gì?”
Hứa Thanh Hoan: “…”
Thanh Hoan làm một học sinh giỏi, lần đầu tiên ở trước mặt thầy giáo cảm nhận được cảm xúc của mấy bạn học kém.
Bị thầy giáo gọi đứng lên hỏi, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng dậy cúi đầu xuống nhìn mặt bàn.
Tâm trạng của Phó Nhất Ngôn vô cùng vui vẻ, anh gấp cuốn sách lại, đưa người về phía trước, anh cười: “Thật ra hôm nay là sinh nhật của tôi, trước khi bước vào cửa tôi có chút không vui.”
Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn đôi mắt anh, cô muốn nhìn rõ vì sao anh lại nhắc tới chuyện sinh nhật của anh cho cô.
“Chúc mừng sinh nhật thầy… thầy có cần quà không ạ?”
“Em có thể đưa tôi món quà gì?”
Thanh Hoan chớp đôi mắt, đột nhiên háo hức nói: “Thầy nhắm mắt lại đi.”
Phó Nhất Ngôn hứng thú nhắm mắt lại.
Thanh Hoan nhanh tay lấy từ trong túi ra một chiếc bút màu đen ra và tô lên mặt mình một nốt ruồi như mấy tú bà mối trong phim.
“Được rồi, thầy mau mở mắt ra đi.”
Phó Nhất Ngôn trợn tròn mắt, nhìn thấy nốt rồi trên mặt cô anh ngẩn người một lát ròi cười ra tiếng: “Đây là cái gì?”
Thanh Hoan cười lớn :”Là nụ cười hạnh phúc em muốn tặng cho thầy nha.”
Nụ cười của Phó Nhất Ngôn dừng trên khoé miệng, anh nhìn cô gái vì muốn tặng nụ cười hạnh phúc cho anh, tự nguyện vẽ nốt ruồi trên khuôn mặt của mình. Trái tim anh như lỡ một nhịp.
Đúng lúc này, một giọng nói xen vào giữa hai người: “Áo sơ mi trắng, cổ áo thêu hai trái tim nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn, cười lên có má lúm đồng tiền… xin hỏi cô là Hứa Thanh Hoan sao?”
Gương mặt nốt ruồi của Hứa Thanh Hoan cứ như vậy quay đầu lại nhìn.
Đứng cạnh bàn là một thanh niên cao gầy đeo mắt kính, mặc áo sơ mi trắng… trên mặt có mấy nốt mụn, mắt nhìn hơi lác.
…”Tôi đẹp trai nhất.”
Hứa Thanh Hoan không thể tin được mà hỏi: “Anh là ai?”
Thanh niên lắc lắc điện thoại: “Tôi là gia sư mà gia đình em thuê tới. Xin lỗi vì đã đến muộn, tại xe buýt tôi đi bị hỏng giữa đường…”
Phó Nhất Ngôn: “….”
______
#ComNamNho.