Cắn một ngụm đáng yêu của cô ấy! - Chương 2: Vết cắn thứ hai
Cập nhật lúc: 2024-10-15 01:10:59
Lượt xem: 59
Hứa Thanh Hoan tháo dây an toàn, nghiêng đầu nhìn ông già cười hiền từ trên tấm biển màu đỏ. Cô đột nhiên nhớ tới ông nội, trên cằm hai người đều có một chòm râu trắng giống nhau.
Cô rưng rưng nước mắt quay đầu lại: “Ba ơi, con nhớ ông…”
Ba Hứa ngắt lời: “Không phải hôm qua con vừa lừa ông nội 200 tệ à? Mau xuống xe đi.”
Hứa Thanh Hoan ôm cuốn sách toán mới tinh bước xuống xe, đô chân thon bước ra, đôi giày trắng chạm xuống đất.
Không khí nóng phả thẳng vào mặt cô, cả người đột nhiên ngứa ngáy, khó chịu vô cùng. Điều này làm cô nhớ tới sự bất công trong nhà, tủi thân thật sự!
Tại sao cô thi đứng đầu lớp mà vẫn phải đi học thêm giữa trời nắng nóng như này chứ, cô nhất định phải bắt nạt vị gia sư kia mới được.
Trong quán KFC có rất nhiều người, Hứa Thanh Hoan buồn ngủ vứt túi kẹo đi, cô nghĩ lúc này mình cần phải ăn một que kem mới có thể tỉnh táo.
Khi đứng xếp hàng, cô nhớ tới cái hôn ước trong người mình.
Cô biết mình có hôn ước là khi cô vừa mới vào lớp 10.
Trước kia mẹ cô cùng chị em tốt hứa hẹn, sau này sinh ra một trai một gái sẽ cho hai đứa đính hôn với nhau. Nhưng không quá hai năm sau, chị em tốt lại phải cùng chồng đi nơi khác làm ăn.
Con trai chị em tốt của mẹ cô, lớn hơn cô 1 tuổi. Nghe nói hồi nhỏ cô không chỉ hôn miệng người ta, còn nắm chú chim nhỏ của anh trai đó, khiến anh trai nhỏ bị đau đến gào khóc khản cả cổ.
Hứa Thanh Hoan tự nhủ trong lòng, nếu ba mẹ muốn đồng ý hôn sự này, vậy thì khi gặp mặt cô sẽ kể lại chuyện cũ này cho anh trai đó nghe, xem xem anh trai nhỏ đó có bị xấu hổ hay không.
Mẹ Hứa là giáo viên dạy môn ngữ văn ở trường tiểu học, từ nhỏ bà đã dạy Hứa Thanh Hoan phải biết “Giữ lời hứa khi kết bạn” và “nhất nặc thiên kim, lời hứa ngàn vàng*.”
*Một lời nói như một gói vàng, là lời hứa thì càng đáng giá nghìn vàng.
Hứa Thanh Hoan cảm thấy mẹ nói rất đúng. Ước định giữa mẹ cùng chị em tốt đương nhiên phải làm theo.
Nhưng cô không phải người hứa nên cô cũng không có nghĩa vụ phải trả.
Cho nên nếu mẹ cô muốn giữ lời hứa thì có thể sinh đứa thứ hai hoặc nhận con gái nuôi.
….Có cần đặt cho giáo viên một phần không nhỉ?
Vẫn là gọi một phần đi, lần đầu gặp mặt, có lẽ giáo viên cũng ngại ăn, vậy thì cô có thể ăn hai phần rồi.
Hứa Thanh Hoan ngồi ở trong góc tán thưởng sự thông minh cơ trí của mình, hai đĩa gà KFC đầy ắp, ăn đến căng bụng, buổi tối có thể giúp cô giả vờ tuyệt thực.
Thanh Hoan cười toe toét, răng nanh bên trái cắt ống hút coca, nhìn thời gian trên điện thoại từ 12:59 nhảy sang 13:00, cô nhắn cho đối phương:
[Thưa thầy, em đến rồi ạ.]
Cô ngẩng đầu nhìn cửa ra vào có khá nhiều người đi vào, tiếp tục nhắn:
[Thầy ơi, em mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trên cổ áo có thêu hai hình trái tim nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa. Đôi mắt to tròn, cười lên có má lúm đồng tiền.]
Gia sư rất nhanh cũng trả lời tin nhắn của cô:
[Thật trùng hợp, tôi cũng mặc sơ mi trắng,... đẹp trai nhất chính là tôi. Xin đợi tôi thêm mười phút nữa.]
Hứa Thanh Hoan chớp chớp đôi mắt, nhìn chằm chằm sáu chữ “đẹp trai nhất chính là tôi”, cảm thấy vị giáo viên này có chút tự luyến.
Sau khi Thanh Hoan ngẩng đầu nhìn xung quanh quán, cô nếm một ngụm mứt dâu trên bánh kem, hai tay chống cằm nhìn chằm chằm ra cửa.
Lát nữa cô sẽ hỏi thử vị giáo viên này có thể dời lịch học thành 7 giờ tối được hay không. Nếu không được thì chỉ có thể xin lỗi ba, con gái chỉ còn cách bắt nạt vị gia sư kia, bắt nạt người ta xong cô sẽ về tuyệt thực.
Cái nắng mùa hè lúc một giờ chiều gắt đến mức Thanh Hoan phải nheo mắt.
Sau khi nheo mắt, phản xạ có điều kiện khiến cô cảm thấy hơi buồn ngủ, khoé mắt càng ngày càng hẹp, tốc độ chớp mắt càng lúc càng chậm.
Trước khi cô kịp nhắm tịt mắt lại, cô nghe được một giọng nói dễ nghe: “Cẩn thận.”
Hứa Thanh Hoan ngẩng đầu mở to mắt nhìn.
Một bóng người ngồi xổm trước cửa đang đỡ một cô bé bị ngã đứng dậy: “Có bị đau ở đâu không?”
Mẹ của cô bé chạy tới cảm ơn, thanh niên áo sơ mi trắng gật đầu, tay vươn lên xoa đầu bé gái kia: “Lần sau cẩn thận một chút nhé.”
Hứa Thanh Hoan: “…”
Giọng nói thật dễ nghe, giọng điệu thật ôn hoà, người cũng rất đẹp trai!”
Đẹp trai nhất KFC!
Một chút cũng không tự luyến!
Đôi mắt Hứa Thanh Hoan sáng rực lên, không còn một chút buồn ngủ nào, đứng lên vẫy tay: “Thầy ơi! Sao thầy tới nhanh thế ạ!”
Phó Nhất Ngôn như không nghe thấy gì, đứng lên giúp bé gái mở cửa kính ra, đợi mẹ con nhà kia rời khỏi, anh lại khép cửa lại, bóng dáng thon dài đứng cạnh cửa trong suốt, nghiêng người nhìn vào bên trong quán.
Hứa Thanh Hoan vui vẻ vẫy tay: “Thầy ơi, em ở đây!”
*
Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Phó Nhất Ngôn, cũng là ngày thứ ba sau khi gia đình bọn họ chuyển tới thành thị xa lạ này.
Nửa giờ trước, mẹ anh nghiêm túc nói anh có hôn ước được đính ước khi còn nhỏ.
Anh không thèm nghe câu thứ hai, đóng sập cửa rời đi.
Thật vô lý! Giờ là thời đại nào rồi còn có chuyện hứa hôn?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/can-mot-ngum-dang-yeu-cua-co-ay/chuong-2-vet-can-thu-hai.html.]
Không cần!
Cho dù người đẹp anh cũng không cần!
Phó Nhất Ngôn bước ra khỏi nhà, mở điện thoại đăng lên một dòng trạng thái: Tâm trạng không tốt, không phát trực tiếp!
Sau đó, thông báo trên wechat bắt đầu tăng lên, một đống anh em hả hê khi có người gặp nạn:
[Mấy người nói, anh Ngôn có còn sống không?]
[Không có ai nói chuyện cùng, không có ai cùng chiến đấu.]
[Tôi cá là anh Ngôn ở đó nhiều nhất là hai tháng sẽ chuyển trường.]
[Đây là lần thứ mấy anh Ngôn chuyển trường vì chuyện đánh nhau nhỉ?]
[9981 kiếp nạn, anh Ngôn mới đi đến nạn thứ 9 thôi.]
[Từ từ, hôm nay hình như là ngày sinh nhật của anh Ngôn phải không?]
[Ăn sinh nhật ở thành phố xa lạ, lại còn sắp sửa tới gặp trường mới, bạn học mới, bạn cùng bàn mới.]
[Hóng màn trình diễn rực rỡ tiếp theo của anh Ngôn.]
Phó Nhất Ngôn vẻ mặt vô cảm rời khỏi nhóm.
Tắt máy.
Ồn ào đến khó chịu.
Phó Nhất Ngôn đối với thành phố này không quen thuộc một chút nào, bên ngoài rất nóng nực, bụng thì đói, sau khi ra khỏi khu biệt thự, ngay cả một chiếc taxi cũng không có. Khu biệt thự chim không thèm ỉ.a gì đây chứ.
Anh phải đi một đoạn khá xa mới thấy một chiếc taxi.
Tài xế hỏi anh đi đâu.
Phó Nhất Ngôn nghiêng đầu nhìn khu biệt thự, trong lòng lại mắng đối tượng hôn ước: “Tới hamburger king gần nhất đi.”
“Burger king ở chỗ chúng tôi ăn tệ lắm, hay là tới KFC đi?”
“Đừng nói lời vô nghĩa... KFC xa hơn Burger king đúng không?”
Tài xế: “…”
Anh chàng này phản ứng cũng nhanh thật đấy.
Phó Nhất Ngôn tâm trạng không được tốt, khiến tài xế kiếm thêm 5 tệ, xuống xe bước vào quán KFC.
... Không ngờ sau khi đỡ một cô bé đứng dậy, anh lại được một giọng nói ấm áp, mềm mại gọi thầy.
Phó Nhất Ngôn nhìn nữ sinh đang gọi anh là thầy, ngây người hai giây, sau đó nghiêng đầu nhìn, không biết cô gái này là gọi anh hay gọi người khác.
Hứa Thanh Hoan thầm nghĩ, đây là ám hiệu của thầy sao? Nghĩ vậy, cô cũng nghiêng đầu, còn cong đôi mắt lên mỉm cười ngọt ngào.
Phó Nhất Ngôn: “…”
Nữ sinh này… nhận nhầm người đi?
Nhưng mà nữ sinh này đang nghiêng đầu nhìn anh cười…
Mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo thêu hai trái tim nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa, đôi mắt to tròn, cười lên có má lúm đồng tiền.
Giọng nói cũng nhẹ nhàng, tình cảm: “Thầy có nóng không? Hay là thầy ăn chút kem để giải nhiệt nhé?”
Phó Nhất Ngôn: “…”
Đột nhiên anh cảm thấy ở đây cũng không tệ, không nhàm chán chút nào.
Phó Nhất Ngôn nuốt nước miếng, thu ánh mắt lại, bước chân chậm rãi bước về phía cô.
“Có chút nóng.”
Phó Nhất Ngôn cười ôn hoà nhìn cô, cầm lấy kem cô đưa, nói: “Cảm ơn, đợi lâu rồi.”
Hứa Thanh Hoan: “…”
Người này gần như trùng khớp với E thần trong tưởng tượng của cô.
Chiều cao lí tưởng cùng làn da trắng, tính cách nhẹ nhàng cùng trái tim nhân hậu, phong thái của một quý ông lịch lãm biết kiềm chế, và khí chất ôn nhuận như ngọc giống công tử con nhà quan văn thời cổ.
Hứa Thanh Hoan hoàn toàn quên mất việc lên kế hoạch bắt nạt giáo viên. Cả người cô bắt đầu cuống lên, mặt cùng lỗ tai cũng đỏ lên bất thường, đôi mi dài cong vút cũng bắt đầu nghịch ngợm run rẩy, giọng nói cô có chút run: “Không, không có gì. Chờ cũng không lâu lắm…”
…… "Đẹp trai nhất chính là tôi."
Thầy...một chữ cũng không hề nói điêu.
Phó Nhất Ngôn lặng lẽ quét mắt nhìn đống sách trên bàn, sau đó lại liếc mắt nhìn phần gà KFC, ngồi xuống cầm lấy một quyển toán nâng cao lên xem.
Anh vô cùng tự nhiên là mở cuốn sách lần đầu tiên thấy ra xem, nhìn những kí hiệu xa lạ trong sách. Phó Nhất Ngôn hoa mắt ổn định lại giọng nói, nói dối một cách lễ phép: “Ừm, chỗ nào em xem không hiểu vậy?”
______
#ComNamNho.