Beefsteak Cứu Thế Giới - C8
Cập nhật lúc: 2024-04-02 07:49:15
Lượt xem: 72
Tôi đẩy cửa phòng cấp cứu ra, thấy Dao Dao đang bận báo cáo tình trạng của bệnh nhân.
"Bệnh nhân bị b.ắ.n vào phổi, mô phổi bị tổn thương một phần, mạch m.á.u vỡ..."
"Thông báo cho người nhà bệnh nhân để chuẩn bị phẫu thuật."
Giọng nói vô cảm của tôi vang lên trong phòng khiến Dao Dao giật mình.
"Tôi sẽ là bác sĩ phẫu thuật." Tôi cầm lấy CT trong tay Dao Dao.
"Đây là chuyên môn của tôi."
Dao Dao và tôi nhìn nhau vài giây, cuối cùng cô ấy quay đi, để lại một câu: "Tớ sẽ liên lạc với người nhà bệnh nhân.”
Tôi nhìn người trên giường.
Tần Hạo nửa tiếng trước vẫn còn nhắn tin cho tôi, lúc này đang nằm ở đó, n.g.ự.c đã được băng bó bằng gạc, nhưng vẫn rỉ ra màu đỏ tươi.
Tôi nghĩ rằng mình sẽ hoảng loạn, khóc và không muốn đối mặt với nó.
Nhưng tôi không làm vậy, tôi chỉ bình tĩnh mặc áo vào, đeo găng tay, chuẩn bị tất cả dụng cụ, đứng trong phòng nhìn Tần Hạo nằm đó.
Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi bước vào phòng phẫu thuật để bắt đầu, Dao Dao là người hỗ trợ tôi.
Tôi cầm d.a.o mổ lên và nhẹ nhàng cắt da của anh, để lộ màu đỏ thẫm bên trong.
Tần Hạo, con d.a.o này rốt cuộc cũng dùng trên người anh.
Sự bình tĩnh khác thường của tôi khiến Dao Dao nhìn tôi hơn mười lần chỉ trong vòng mười phút, và sau khi chắc chắn rằng tôi không có xu hướng để cảm xúc lấn chiếm làm ảnh hưởng ca phẫu thuật thì cô ấy mới cúi đầu xuống và tiếp tục làm việc.
May mắn thay, ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ và mảnh đạn không làm tổn thương phần quan trọng nhất.
Sáu giờ sau, tôi mở cửa phòng phẫu thuật, và gặp bố mẹ Tần Hạo.
Trước ánh mắt lo lắng của họ, tôi gật đầu và bỏ khẩu trang xuống: "Ca phẫu thuật diễn ra suôn sẻ, và sẽ mất một thời gian để hồi phục.”
Mẹ của Tần Hạo không vội chạy đến gặp Tần Hạo, mà trước tiên bước lên phía trước ôm lấy tôi, vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi: "Không sao đâu Tiểu Nguyệt, mọi chuyện đã kết thúc, đừng nghĩ gì nữa, con đã cứu nó."
Tôi mỉm cười với dì ấy, hai tay buông thõng hai bên.
Ca phẫu thuật đã kết thúc, nhưng tôi lại bắt đầu sợ.
Nếu tôi phạm sai lầm thì sao? Nếu viên đạn sâu hơn một centimet, dịch màng phổi sẽ tràn vào khoang ngực...
Tôi không phải là thần tiên, và tôi không thể cứu tất cả mọi người.
Không có gì đảm bảo rằng tôi sẽ cứu được Tần Hạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/beefsteak-cuu-the-gioi/c8.html.]
Dao Dao chạy ra khỏi phòng phẫu thuật và vội vã đến bên cạnh tôi.
"Tống Tiêu Nguyệt, muốn khóc thì khóc, đừng giả vờ không sao ở đây!"
Tôi không nhìn lại, đi thẳng một hơi đến văn phòng, sau đó ôm Dao Dao đang đứng bên cạnh và bắt đầu khóc nức nở.
Cảm ơn người bạn tốt của tôi vì đã không làm tôi xấu hổ và ôm tôi cho đến khi cảm xúc của tôi ổn định trở lại.
"Dao Dao, tớ cảm thấy mình thật vô dụng."
Tôi vùi đầu vào vai Dao Dao, không muốn ngước lên đối mặt với thực tại.
Dao Dao vỗ vào má tôi: "Cậu còn gọi cái này là vô dụng à? Ai có thể lấy viên đạn cho bạn trai họ mà bình tĩnh như cậu?"
Tôi lắc đầu, Dao Dao nói tiếp: "Cậu chọn học y là vì Tần Hạo. Hôm nay, cậu cứu anh ấy, đó là phần phước mà anh ta đã tu trăm năm mới có được. Sao cậu lại cảm thấy mình vô dụng? Tống Tiêu Nguyệt, vui lên!"
***
Dao Dao được gọi đi kiểm tra hậu phẫu, và tôi ngồi một mình trong văn phòng suy nghĩ về những gì vừa xảy ra.
May mắn thay, tôi đã cứu được anh ấy.
Tôi thở ra một hơi dài khi có tiếng gõ cửa văn phòng.
"Vào đi."
Mẹ của Tần Hạo bước vào, nhẹ cười.
Dì ấy là một người rất hiền lành. Khi tôi còn nhỏ, mỗi lần phạm sai lầm, tôi đều chạy đến nhà Tần Hạo. Mẹ Tần không bao giờ bỏ tôi, luôn làm một bàn những món tôi yêu thích. Sau đó gọi cho mẹ tôi để đảm bảo rằng mẹ tôi đã hết giận trước khi để tôi trở về.
"Dì, con..." Tôi nhìn dì ấy và nói một cách yếu ớt.
"Tiểu Nguyệt, thả lỏng đầu óc đi. Con đã đưa Tần Hạo thoát khỏi nguy hiểm rồi, đừng tự gây áp lực cho mình."
"Tiểu Nguyệt, dì đã nhìn con lớn lên, nếu mối quan hệ này thực sự gây áp lực quá lớn cho con, con..."
Tôi lắc đầu phủ nhận: "Dì, con không học y chỉ vì Tần Hạo. Tôi chịu trách nhiệm về mọi việc mình làm.”
Mẹ Tần muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị tiếng gõ cửa ngắt lời.
Dao Dao thò đầu ra nhìn hai chúng tôi: ".Ừm.. Tần Hạo tỉnh lại, cậu có thể đi kiểm tra."
Đi đến phòng bệnh của Tần Hạo, không biết là cố ý hay vô ý, qua tấm kính, tôi thấy Tần Hạo đang nằm một mình trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, Tần Hạo quay đầu nhìn tôi, mỉm cười với tôi: "Anh không sao."
"Anh thực sự không sao, người có sao là em." Tôi tức giận nhìn Tần Hạo.
"Vết mổ có đau không? Có dấu hiệu buồn nôn và muốn nôn không? Thở có dễ không? Trên người còn có thứ gì khó chịu không?"