Beefsteak Cứu Thế Giới - C9 (Hết)
Cập nhật lúc: 2024-04-02 07:50:05
Lượt xem: 112
Tôi đưa ra một loạt câu hỏi.
Tần Hạo suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: "Không đau. Rất ổn. Nhưng... nhất định có chỗ không thoải mái."
Tôi vội vàng tiến lên: "Khó chịu ở đâu?"
"Ở đây."
Tần Hạo vòng tay ôm lấy tôi, chỉ vào má, cười.
Ôi, người đàn ông này, ngay khi vết thương ổn định thì lại bắt đầu lộ ra vẻ gian xảo.
Tôi lạnh lùng nhặt quyển sổ trên giường lên và khéo léo thoát khỏi vòng tay anh ta.
"Tiêu Nguyệt...” Anh ta ngăn tôi lại, do dự một lúc lâu trước khi lên tiếng.
"Chúng ta..."
Tôi ngắt lời anh ấy: "Nếu anh đang nói về chuyện chia tay thì dì đã nói với em rồi. Bây giờ em đã trưởng thành, em biết chính xác mình đang làm gì. Vì vậy, câu trả lời của em là, không."
"Tần Hạo, em còn tưởng rằng mình ích kỷ, nhưng anh còn ích kỷ hơn. Anh thậm chí còn không nghĩ đến suy nghĩ của em và muốn đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh sao?”
Nói rồi, tôi như sắp khóc. Tần Hạo dựa vào gối, nghe tôi nói xong, thở dài: "Anh biết em sẽ không chấp nhận. Nhưng anh vẫn phải nói với em rằng những vết thương trên cơ thể anh có liên quan đến vụ án đó..."
Tôi ngắt lời anh ta: "Vụ mất tích của các cô bé khắp các tỉnh?"
Tần Hạo sững sờ, giống như không ngờ tôi biết chuyện này, gật đầu: "Đúng thế. Những kẻ b.u.ô.n n.g.ư.ờ.i cũng có đ.ồ.n.g p.h.ạ.m và được trang bị s.ú.n.g. Bọn anh không tìm được thêm thông tin về đ.ồ.n.g p.h.ạ.m nên mới tổ chức buổi lễ trao thưởng..."
"Mặc dù đội trưởng Trương nói với anh rằng những vấn đề thế này đã được điều tra kỹ, nhưng trong tương lai không thể nói trước chuyện gì xảy ra. Tiêu Nguyệt, anh không muốn em mỗi ngày phải lo lắng cho anh."
"Tần Hạo, anh biết không, từ lúc anh vào học viện cảnh sát, em đã quyết định học ngành y rồi."
Tôi nghiêm túc nhìn Tần Hạo, chậm lại nói: "Sau này anh cứu thế giới, còn em sẽ cứu anh."
***
Vào ngày Tần Hạo xuất viện, tôi đã đợi anh ấy ở cửa phòng bệnh với một bó hoa khổng lồ dù căn phòng của anh ấy đã đầy hoa và trái cây do đồng nghiệp và gia đình của những người mất tích gửi đến.
Lúc anh nhập viện, cũng có người gửi cho anh những đồ dùng khác, Tần Hạo chỉ nhìn rồi xua tay từ chối, nói muốn trở thành một cảnh sát tốt, chính trực, liêm khiết.
Nhưng có một ngoại lệ, một cô bé trong vụ buôn bán đã đến gặp anh, cô ấy đã đưa cho anh một bức tượng mèo trang trí bằng đá, và anh ta đã nhận.
Ngày hôm đó, anh ấy bí ẩn lấy ra vật ấy và đưa cho tôi một cách kiêu ngạo: “Bé gái đã đưa nó cho anh, không phải em luôn muốn có một con mèo nhưng lại không có thời gian sao? Bây giờ em có một con mèo."
Rời khỏi phòng bệnh, Tần Hạo nhìn bó hoa trong tay tôi, cảm thấy có chút oán hận.
"Khi người khác gửi hoa, anh biết là họ đều mong anh mau chóng bình phục. Giờ anh xuất viện rồi, em tặng một bó lớn thế cho anh làm gì?"
Tôi mỉm cười và nhét hoa vào tay anh ấy: "Đương nhiên là chúc trăm năm hạnh phúc rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/beefsteak-cuu-the-gioi/c9-het.html.]
"Trăm năm hạnh phúc với ai? Bạn gái của anh muốn đẩy anh cho người khác rồi sao? Anh không thể sống nổi nữa."
Tôi gật đầu.
"Ừm, vậy anh có thể tự mình dọn xuống tầng hầm ở đi."
Tần Hạo dừng lại.
Vài phút sau, chú Tần đến đón chúng tôi về nhà ăn tối. Xe chạy chưa đầy mười phút thì dừng lại.
Khi tôi nhìn lên, trông thấy khu phố quen thuộc, là chung cư tôi ở gần bệnh viện.
Tần Hạo xuống xe trước, mở cửa cho tôi, tôi vẫn còn sững sờ.
Tần Hạo nắm lấy tay tôi, đưa tôi ra khỏi xe, nói với chú Tần bên cửa sổ: "Cảm ơn bố, mang bó hoa đó về và nói rằng đó là quà của con và Tiêu Nguyệt nhân kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ."
Tôi bị Tần Hạo kéo đi suốt chặng đường, khi đứng ở cửa, đầu tôi vẫn còn trong trạng thái choáng váng.
Tôi biết quá rõ thói quen của Tần Hạo, việc tiếp theo hẳn là một bất ngờ lớn khác.
"Mở cửa trước đi." Tần Hạo nhẹ nhàng chọc chọc tôi.
"Hoan nghênh về nhà." Khi ngón tay tôi rơi xuống, cánh cửa đã bị Tần Hạo từ từ đẩy ra.
Mặc dù tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi tôi thực sự nhìn thấy thế giới bên trong cánh cửa, não của tôi đã ngừng hoạt động.
Sàn nhà đầy những cánh hoa hồng, một quả bóng mặt trăng khổng lồ được đặt ở góc phòng khách, đèn chữ "MARRY ME" nhấp nháy trong bóng tối.
Tần Hạo quỳ một gối xuống giữa vòng trái tim bằng hoa, lấy từ trong túi ra một hộp nhung đỏ thẫm.
Tần Hạo ngước lên nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại nghiêm túc và kiên quyết.
"Tiêu Nguyệt, từ giờ trở đi, anh cứu thế giới, và em cứu anh."
"Em sẽ lấy anh chứ?"
Tôi đang cười rạng rỡ, nhưng mũi tôi đột nhiên cảm thấy cay cay.
Tôi nhìn bức tường ảnh do Tần Hạo sắp xếp, những mảnh vụn từ năm lên chín cho đến hai mươi sáu tuổi.
Không một chút do dự, tôi nói: "Em đồng ý."
Lời vừa nói ra, Tần Hạo lập tức đứng dậy đeo chiếc nhẫn kim cương lên tay tôi, ôm tôi thật chặt.
Một đám người do Dao Dao dẫn đầu chạy vào chúc mừng rồi qua một lúc lặng lẽ rút lui.
Được rồi, cảnh sát Tần, trong suốt quãng đời còn lại, chúng ta sẽ cùng nhau cứu thế giới.
_HẾT_