Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Anh Này, Chờ Một Chút - Chương 11:

Cập nhật lúc: 2024-11-22 18:21:07
Lượt xem: 35

Chương 11:

 

Khoảnh khắc vị sủi cảo hấp hòa với vị bơ lạc tan trong miệng, đúng là tuyệt không thể tả.

 

Không thể không nói, thức ăn đúng là thứ có tác dụng chữa lành tuyệt vời.

 

Ăn uống no say rồi, tôi cảm thấy bản thân lại đầy sức sống.

 

Lúc tính tiền đi ra ngoài, tôi bị người nào đó đụng trúng.

 

Vai bị đụng đau điếng khiến tôi không nhịn được nghiêng đầu nhìn sang.

 

Người đàn ông mặc trang phục nhân viên giao hàng áy náy cúi đầu xin lỗi tôi: “Thật xin lỗi, tôi không cố ý, thật xin lỗi.”

 

Thôi quên đi, tôi đang vui vẻ nên cũng không so đo với anh ta.

 

“Không sao, lần sau anh cẩn thận chút, người khác không dễ tính như tôi đâu.”

 

Tôi vừa xoa vai vừa đi ra ngoài, chậm rãi dọa bước về nhà.

 

Nhưng vào tiểu khu rồi mà tôi vẫn luôn có cảm giác sau lưng có ai đang rình mò tôi.

 

Nhưng khi tôi quay đầu nhìn lại lại chẳng phát hiện ra gì, cảm giác bị rình rập kia cũng biến mất.

 

Kỳ lạ thật, chẳng lẽ là tôi nghĩ nhiều hay sao?

 

Mãi tới khi xuống tới dưới lầu nhà mình rồi vẫn không thấy cảm giác đó xuất hiện lại, lúc này tôi mới yên lòng.

 

Nói thật, cảm giác đó quá đáng sợ.

 

Đoạn thời gian trước, có tin đồn phụ cận khu dân cứ xuất hiện một kẻ quấy rối, nhưng tôi cũng không quá sợ hãi, vì gần đây Lộ Phỉ thường hay đi chạy bộ với tôi.

 

Có Lộ Phỉ ở bên, cảm giác an toàn tăng vọt.

 

Huống chi, người quấy rối phụ nữ kia đã bị bắt, vậy tôi còn phải sợ cái gì nữa?

 

Khu dân cư này với xung quanh đều khá an toàn, cho nên tôi có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, vả mặt lại tới nhanh như vậy.

 

Một tháng sau, vì mỗi ngày đều được Lộ Phỉ nuôi như nuôi heo, tôi mập lên 2kg.

 

Ngay cả cái váy tôi mới mua hôm trước giờ mặc vào cũng cảm thấy chật rồi.

 

Nhưng cứ vậy sao được? Tôi nhất định phải giảm béo thôi.

 

Vì thế mỗi ngày tôi kiên trì chạy bộ buổi tối.

 

Hôm đó mới 8h30, tôi ra ngoài chạy bộ, chạy chạy một hồi, đột nhiên tôi lại có cảm giác bị rình rập. Là cảm giác âm hàn hệt như đang bị rắn độc để mắt tới.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-nay-cho-mot-chut/chuong-11.html.]

Phía sau có tiếng bước chân truyền đến.

 

Tôi quay đầu nhìn lại, lập tức cảm thấy tê cả da đầu.

 

Có một người đàn ông thân hình lực lưỡng đang bước nhanh về phía tôi.

 

Tôi vội vàng cắm đầu chạy, vừa chạy vừa cầm đi động muốn gọi cứu trợ, kết quả vừa nhìn, đm, hết pin.

 

Phía sau truyền tới tiếng bước chân đang chạy nhanh tới, gần trong gang tấc.

 

Tôi vội vàng chạy nhanh về nơi có nhiều người. Nhưng khi gặp xui xẻo, ngay cả uống nước lọc cũng bị mắc răng.

 

Tôi chạy mãi vẫn không thấy một bóng người nào.

 

Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, tôi hoàn toàn luống cuống, chỉ biết cong chân mà chạy.

 

Trong lòng đã bắt đầu hối hận vì cái tật thích tự hạn chế của mình.

 

Hôm nay Lộ Phỉ có một báo cáo cần viết, cho nên không rảnh chạy bộ cùng tôi, đáng ra tôi nên làm biếng mà trốn tập một ngày.

 

Tôi vừa sợ hãi vừa hối hận.

 

Vốn trước đó tôi chạy cũng lâu rồi, đã sớm hao tổn gần hết thể lực.

 

Nhìn thấy trạm gác ở cách đó không xa, cảm giác vui sướng lại dâng lên.

 

Nhưng có lẽ là vui quá hóa buồn, khi đi ngang qua ụ đá, chân tôi mềm nhũn, tự làm mình vấp té.

 

Mẹ!

 

Nhìn trạm gác đang ở ngay cách tôi không xa, tôi hô thật to, nhưng hô rát cổ cũng vô dụng, không thấy ai đi ra.

 

Trời ơi… Đoán chừng bác gác cổng lại đeo tai nghe nghe kinh kịch rồi.

 

Trạm gác ở ngay gần tôi như vậy, nhưng lại như rất xa xôi.

 

Chỉ chốc lát như vậy, người đàn ông phía sau đã đuổi tới.

 

Tôi chỉ cảm thấy lòng như tro tàn.

 

“Chạy đi! Chạy tiếp đi! Không phải cô chạy giỏi lắm sao?” Người đàn ông thở hổn hển nói.

 

Mẹ nó, tôi cũng muốn chạy lắm, nhưng chân tê rần rồi.

 

Người đàn ông đạp thẳng lên đùi tôi: “Cuối cùng mày cũng rơi vào tay tao thôi.”

 

“A…” Tôi đau đớn la lên, một đá kia làm tôi đau tới mức nước mắt trào ra.

 

Loading...