Anh Này, Chờ Một Chút - Chương 10:
Cập nhật lúc: 2024-11-21 20:37:27
Lượt xem: 2
Chương 10:
Cô ta bước bịch bịch tới gần bàn ăn, nhìn tôi với ánh mắt oán độc:
“Đều do cô nên anh Phỉ mới đối xử với tôi như vậy, đều do cô đã cướp anh ấy đi, còn kêu anh ấy không được cho tôi tới nhà anh ấy, cô đúng là tiện nhân ác độc!”
Sắc mặt tôi lạnh xuống, còn chưa kịp mắng lại, một bát canh nóng đã đổ ập tới.
Tạ Lệnh Nghi bị đố kị làm mụ mị đầu óc, vậy mà lại liều mạng bưng tô canh còn đang nóng trên bàn lên hất thẳng về phía tôi.
Biến cố bất thình lình khiến tôi không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời, tôi quên cả né tránh.
Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lộ Phỉ chắn trước mặt tôi, che chắn cho tôi kín mít, mà lưng anh ấy lại hứng trọn bát canh nóng hổi kia.
Tạ Lệnh Nghi cũng ngu ra.
Cả phòng yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy được.
Một giây sau, bên tai truyền tới một tiếng kêu rên đau đớn.
Tôi vội vàng tránh ra khỏi vòng ôm của Lộ Phỉ, quay thân thể anh ấy ra, phần lưng đã ướt đẫm, vải vóc còn đang bốc hơi nóng.
Tôi cẩn thận kéo đồ của anh ấy lên, lọt vào tầm mắt là phần da lưng đã đỏ bừng lên vì bỏng, còn có mấy bọt nước nổi lên.
Đã tới mức này rồi mà Lộ Phỉ còn không quên an ủi tôi: “Anh không sao, em đừng khóc.”
Sao có thể không sao, canh kia còn đang nóng hổi, bốc cả hơi, anh ấy mới bưng ra ngay trước khi mở cửa thôi.
Hiện tại lại là mùa hè, áo thun hút nước, tương đương với bị bỏng 2 lần.
Nghĩ tới đây, cơn tức trong lòng tôi lập tức bùng lên.
Tôi đứng dậy vòng qua bàn ăn, vươn tay tát Tạ Lệnh Nghi một tát.
Cô ta vốn đang nhìn Lộ Phỉ với ánh mắt day dứt đau lòng, bị tôi đánh, cô ta che mặt, bày ra vẻ tủi thân cáo trạng với Lộ Phỉ:
“Anh Phỉ, cô ta đánh em, em đâu cố ý…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-nay-cho-mot-chut/chuong-10.html.]
Tôi tức quá mà cười, lại trở tay tát cho cô ta thêm một tát nữa.
“Tôi tát cô đó thì đã sao? Cô xứng bị đánh! Không phải cố ý chính là có ý, cô xem anh Phỉ của cô thành ra cái gì rồi? Tôi tát cô hai tai còn nhẹ.”
“Tốt nhất cô nên cầu khẩn Lộ Phỉ không sao, nếu không, tôi nhất định sẽ cho cô cũng được nếm thử cảm giác bị canh bỏng hất thẳng vào người là như thế nào!”
Nói xong, tôi kéo Đường Phỉ đi thay cái đồ ướt sũng kia ra, đổi thành một cái áo thun rộng thùng thình rồi đưa anh ấy tới thẳng bệnh viện.
May mà sau khi bác sĩ khám xong đã nói vết thương không quá nghiêm trọng, nếu không tôi cũng không dám chắc mình có điên lên mà cho Tạ Lệnh Nghi nếm thử cảm giác bị phỏng không.
Cũng không biết có phải Tạ Lệnh Nghi sợ bị tôi trả thù hay không, trong khoảng thời gian này, cô ta không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Nghỉ ngơi vài ngày, Lộ Phỉ trả phép đi làm.
Tôi rửa mặt xong lại ăn sáng, sau đó tiếp tục đối mặt với bộ manga của tôi.
Tôi muốn tranh thủ tăng tiến độ của manga giống hệt với hiện thực, cho nên phải vẽ nhanh nhanh.
Tôi đặt một cái chuông báo 12 giờ, sau đó chuyên tâm vẽ bản thảo.
Trong thời gian này, màn hình điện thoại có sáng lên vài lần nhưng tôi không quan tâm.
Dù có chuyện lớn bằng trời xảy ra thì cũng phải chờ tôi vẽ xong rồi lại tính.
Chủ yếu là tôi sợ mình vừa đụng vào di động đã bị sa đọa, từ đó công việc vẽ tranh cũng bị gác lại một bên.
Cứ ngồi vẽ tới tận trưa, khi chuông báo vang lên, tôi mới duỗi lưng một cái, nghỉ ngơi một chút.
Vừa lúc bụng cũng đói rồi, tôi cầm đi động ra ngoài định đi ăn.
Vì đang là giữa trưa, tôi cũng lười đi quá xa.
Vừa hay gần đây có một quán sủi cảo hấp, trong quán còn có hoành thánh với mì, cho nên tôi ăn ở đó luôn.
Chỉ những người bị đói mới có thể hiểu lúc được ăn hạnh phúc tới mức nào.