Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 16. Về thăm
Cập nhật lúc: 2024-08-17 10:19:11
Lượt xem: 121
Trên đường đã thưa thớt người hơn rất nhiều, đuổi tới cửa chính thì thấy bảng hiệu viết “Phủ Thượng thư” đã bị tháo xuống, trực tiếp bước vào phủ thì nhìn thấy dì, mặc dù a di nhíu c.h.ặ.t c.h.â.n mày nhưng người vẫn yên lành, lúc này ta mới yên tâm.
Gia đình này của bọn ta, ngoại trừ hai người muội muội thì chỉ còn lại một người thân này thôi.
A di nhìn thấy ta thì lập tức dâng trào nước mắt, nói khoảng thời gian này a di đã phái người đi ra ngoài tìm ta nhiều lần nhưng vẫn luôn không có tin tức, còn tưởng ta đã xảy ra chuyện rồi.
Thế nên ta mới biết, cũng coi như là trong cái rủi có cái may, Thượng thư và biểu ca đều bị cách chức, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhà mẹ đẻ của Bạch Tố Liên, nhà Bạch Thái phó lại bị bỏ tù cả nhà, bởi vì nàng ta đã gả ra ngoài nên xem như đã tránh được một kiếp nạn.
Lúc đang nói chuyện thì tiếng bước chân dồn dập vang từ xa tới gần, ta quay đầu nhìn, Chu Thanh Quân thở hồng hộc xuất hiện ở cửa.
Hắn đã gầy đi rất nhiều, dưới mắt hiện lên quầng thâm, trông hơi tiều tụy.
- Thiên Kiều… - Giọng nói của hắn khàn khàn.
Ta bị tâm trạng mãnh liệt của hắn làm cho sửng sốt:
- Biểu ca.
Hắn đột nhiên đi qua, ôm lấy ta, cơ thể hơi run lên.
- Ta tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy nàng, cho rằng nàng c.h.ế.t rồi, khoảng thời gian này ta vẫn luôn trách bản thân mình. Thiên Kiều, nàng không thể rời đi nữa, ta không thể để nàng đi nữa.
Hắn ôm ta rất chặt, tựa như muốn vò nát nhập vào cơ thể.
Chẳng biết từ lúc nào mà a di đã không còn ở đây nữa.
Ta cứng đờ người, nhất thời không dám di chuyển.
- Hai người đang làm gì vậy!
Ở cửa truyền đến một tiếng chất vấn đè nén.
Bạch Tố Liên trừng to mắt nhìn bọn ta chằm chằm.
Dáng vẻ của nàng ta cũng thay đổi.
Tuy vẫn còn duy trì vẻ bề ngoài tinh xảo nhưng khuôn mặt gần như đã gầy rộc đi, hốc mắt hãm sâu, xương gò má cao ngất, rất khó liên tưởng đến cụm từ “Quốc sắc thiên hương” trước kia nữa.
Chu Thanh Quân đã khôi phục sự bình tĩnh, hắn liếc nhìn ta một cái thật sâu, buông lỏng tay ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/16-ve-tham.html.]
Hắn quay đầu nhìn về phía Bạch Tố Liên, khẽ thở dài nói:
- Thiên Kiều vừa về, ta nhất thời kích động thôi. Nàng đi đến nhà lao gặp được người nhà chưa? Tình hình thế nào?
Bạch Tố Liên nhìn hắn chằm chằm:
- Chàng kích động cái gì chứ? Nàng ta sống hay c.h.ế.t thì liên quan gì đến chúng ta? Sao chàng lại kích động cái gì?
Chu Thanh Quân mím môi, không lên tiếng.
Đôi mắt Bạch Tố Liên sưng đỏ, khàn giọng nói:
- Người nhà ta gặp phải cảnh bi thảm như vậy, chàng không những không giúp được, lại còn ở sau lưng ta vụng trộm yêu đương với biểu muội chàng à? Chu Thanh Quân chàng có xứng với ta không? Sớm biết như vậy thì chi bằng ta chọn An Thế tử cho rồi!
Chu Thanh Quân cụp mắt, trên mặt mơ hồ có ý kiềm chế.
Hắn luôn làm một thư sinh vẻ vang nở mày nở mặt, tuyệt đối sẽ không lớn tiếng cãi nhau với người khác.
Ta đành phải lên tiếng:
- Ta chỉ quay về thăm a di thôi, bây giờ đi ngay.
- Không được. - Chu Thanh Quân lập tức lên tiếng, nói xong thì nắm chặt lấy cánh tay ta, giống như sợ ta lại đột nhiên biến mất. - Bên ngoài bây giờ rất hỗn loạn, không dễ gì mới tìm thấy nàng, ta không thể để cho nàng rời đi được.
Hắn nói vô cùng ra sức, vô cùng mạnh mẽ.
Bạch Tố Liên thất hồn lạc phách nhìn hắn rồi lại nhìn ta, giống như cuối cùng cũng phá đi sự phòng thủ, chợt ném đi tư thái thục nữ, xông thẳng đến trước mặt ta, giơ tay lên muốn vung đến.
Cổ tay giơ lên cao của nàng ta bị người ta chộp lấy, hất mạnh đi, Bạch Tố Liên lảo đảo hai bước, té ngã trên mặt đất.
Ta quay đầu, Lam Ngọc Hùng đứng sau lưng ta.
Chàng nhanh chóng nhìn lướt qua tay ta, cánh tay dài đưa qua ôm ta vào lòng, hất tay Chu Thanh Quân ra.
Lam Ngọc Hùng coi như không thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người kia nhìn chàng, cúi đầu xuống, giọng nói ấm áp hỏi ta:
- Sao nàng lại một mình chạy ra ngoài? Bây giờ bên ngoài loạn lắm, sau này nếu nàng muốn ra ngoài thì bảo quản gia sắp xếp xe ngựa và hộ vệ cho nàng.
Ta gật đầu:
- Ta lo lắng cho a di nên sốt ruột ra ngoài, sau này sẽ nhớ.