Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân - 15. Tướng công
Cập nhật lúc: 2024-08-17 10:17:45
Lượt xem: 135
Chàng lẳng lặng nhìn ta hồi lâu, trong mắt hơi lóe lên ánh sáng.
- Đã như vậy rồi thì nàng gọi ta một tiếng trước nghe thử xem.-
- Gọi gì?
- Gọi ta là tướng công.
Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng, e lệ nói:
- Tướng công.
- ... Nào, nương tử, giúp tướng công bôi thuốc tiếp đi.
Ta mắc cỡ đỏ mặt, chậm rãi đến gần chàng, cầm thấy thuốc mỡ trên bàn, dùng đầu ngón tay lấy thuốc rồi nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương lộ ra ngoài của chàng.
Bắp thịt rắn chắc mạnh mẽ, cứng cáp lại có tính đàn hồi, ngón tay ta nhẹ nhàng đảo quanh, cảm nhận được sự va chạm dịu dàng.
Chàng nghiêng người, ngồi yên tĩnh.
Khi ta ngước mắt lên, yết hầu nhô ra của chàng bỗng nhiên lăn một cái.
Vốn dĩ đã khô nóng, hơi thở mạnh mẽ của chàng lại luôn áp bách ta, ta cảm thấy quần áo dưới lớp áo choàng đều đã ướt đẫm mồ hôi.
- Tướng công, bên trong ta ướt rồi.
Ta bôi thuốc xong thì đứng lên nói.
Chàng mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn ta.
Ta đặt thuốc mỡ xuống:
- Ta phải về phòng thay quần áo, chàng cố gắng nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đến thăm chàng.
Lúc đi thì nhớ đến gì đó, ta thẹn đỏ mặt hỏi:
- Tướng công, chàng tên là gì vậy?
Chàng sửng sốt chớp mắt, giọng nói mang theo chút khàn khàn:
- Lam Ngọc Hùng.
Khi về, tâm trạng ta phức tạp, giống như vui sướng lại mờ mịt.
Vui là vì dù sao cũng được xem như là tân nương đợi gả rồi.
Mà mờ mịt là vì sao ta lại đột nhiên gả chính mình đi rồi?
Còn là kiểu không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng thành hôn nữa chứ?
Nghĩ mãi không rõ, nghĩ mãi không hiểu.
Thôi không nghĩ nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/anh-hung-kho-qua-ai-my-nhan/15-tuong-cong.html.]
Mấy ngày sau đó, tối nào ta cũng đi qua thùy hoa môn đến giúp Lam Ngọc Hùng bôi thuốc.
Chàng luôn đợi ở đó trước.
Trước bàn là một chén trà, bên cạnh là một làn lương.
Ta và chàng dần trở nên thân mật.
Ta không gọi chàng là Lam Ngọc Hùng mà gọi chàng là tướng công.
Ta nhìn ra được, chàng thích ta gọi chàng như vậy, lần nào cũng mang theo ý cười, ánh mắt lấp lánh nhìn ta chăm chú.
Lúc bôi thuốc, ta sẽ tùy ý tán gẫu với chàng.
Kể về quê quán ở phương Nam, kể về chuyện của a di và biểu ca, kể về kế hoạch tương lai của ta đối với việc bện giỏ trúc.
Chàng là một thính giả rất tốt, vừa không ngắt lời ta, cũng sẽ đưa ra phản ứng vào lúc thích hợp.
Ta nghĩ chàng thật sự là một người ấm áp lại khéo léo, trong lòng thấy kỳ lạ vì sao lần đầu gặp chàng lại có cảm giác người sống chớ đến gần.
Ta buồn cười nói cho chàng biết cảm giác này.
Chàng im lặng một lúc rồi nói:
- Ta đã gặp một vài chuyện, người đời nói xấu ta, phỉ báng ta, thậm chí là làm tổn thương ta, ta không thể không để lộ mũi nhọn để cầu lấy cơ hội sống. Bọn họ liền sợ ta, hận ta. Vì ta không để ý đến những người này nên cứ mặc kệ bọn họ. Nhưng ta không hy vọng nàng vì vậy mà xa lánh ta.
- Ta hiểu.- Ta cười tủm tỉm nói. - Giống như rất nhiều người gọi ta là tiểu thư không qua được cầu, chế giễu cũng được, mỉa mai cũng được, miệng là của bọn họ, dù sao cũng không thể gây tổn thương ta được, ta không để ý. Chàng cũng không vì vậy mà ghét bỏ ta đúng không?
Chàng kinh ngạc nhìn ta.
Ta bị ánh mắt thẳng thắn của chàng nhìn đến mức có chút thẹn thùng, muốn cúi đầu, chàng lại đột nhiên đưa tay, cẩn thận nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta.
Trái tim ta đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lại nhìn thấy tai chàng cũng đỏ lên.
Ban ngày hình như Lam Ngọc Hùng rất bận rộn, chưa bao giờ thấy bóng người đâu, nhưng buổi tối chàng nhất định sẽ có mặt, luôn pha trà, ngồi đó chờ ta.
Bất giác đã qua tháng Giêng.
Trong phủ cần gì cũng có, tất cả đều đầy đủ nên ta cũng không ra ngoài một bước.
Hôm đó bé gái không chịu nổi sự yên tĩnh, ra ngoài đi dạo một vòng rồi mang về một tin tức khó lường.
Hoàng đế đột nhiên làm văn tự ngục gì đó, hễ ai làm ra những loại thơ văn trái ý của ông ta thì đều bị đem ra xử tội. Cho tới thời điểm đó, một nửa số quan viên tam phẩm trở lên trong Kinh Thành hoặc là bị cách chức, hoặc bị xét nhà, hoặc bị bỏ tù, thậm chí còn có người bị c.h.é.m cả nhà.
Bọn ta ở trong phủ sống ngày tháng yên lành, nhưng bên ngoài toàn bộ Kinh Thành đã đảo loạn hết lên.
Ta nghe tin ấy thì lo lắng mà hỏi:
- Phủ Thượng thư thì sao? Không sao chứ?
Bé gái lại không nói ra được chuyện sau đó.
Ta lập tức thay quần áo vải bố, vội vàng ra ngoài chạy đến phủ Thượng thư.