Ăn miếng trả miếng - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:08:16
Lượt xem: 2,260
Sau một hồi lục soát mà không tìm thấy gì, cảnh sát kiểm tra camera giám sát đường phố.
Cuối cùng, họ phát hiện ra sợi dây chuyền của tôi trong một camera giám sát.
Đó là lúc tôi vừa mới mua đồ ở quầy hàng ven đường xong, tô mở túi xách ra lấy điện thoại thì vô tình làm rơi sợi dây chuyền xuống đất.
Sợi dây chuyền đã được tìm thấy.
Bác gái tức giận khi biết điều đó: "Tao đã bảo tao không lấy mà mày không tin. Mày đến đây gây sự làm tao mất bao nhiêu khách, mày phải bồi thường và quỳ xuống xin lỗi tao! Nếu không thì đừng hòng rời đi!"
Nghe vậy, tôi gật đầu: "Được thôi, nhưng bà phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho con gái tôi trước đã. Từ lúc con bé bị bà lục soát người thì tinh thần vẫn luôn bất ổn, cả ngày nằm trong phòng không muốn đi học. Bà phải bồi thường tổn thất tinh thần cho con tôi và xin lỗi nó trước mặt các bạn học hôm đó. Làm xong thì tôi sẽ bồi thường và xin lỗi bà"
"Mày!"
"Mày cái gì? Tôi có đủ thời gian để đôi co với bà. Bà muốn làm gì, tôi sẽ chơi đến cùng!"
Lời nói chắc nịch của tôi khiến bác gái im lặng, không nói nên lời.
Cảnh sát chỉ có thể hòa giải.
Do cả hai bên đều có lỗi, cảnh sát đề nghị chúng tôi bắt tay giảng hòa, coi như không có chuyện gì. Dù sao kéo dài chuyện này mãi hai bên cũng không có lợi lộc gì.
Tôi đồng ý ngay vì tôi đã đòi lại công bằng cho con gái rồi.
Còn bác gái, dù không muốn nhưng cũng phải đồng ý.
Bà ta chỉ có thể nuốt cơn giận vào bụng.
Về nhà, tôi kể cho con gái nghe chuyện bác gái bị trừng phạt. Con bé bắt đầu vui vẻ hơn.
Trong thời gian này, nhờ sự an ủi và giải thích của tôi và chồng, con gái cũng dần dần vượt qua được bóng tối.
Tưởng rằng cuộc sống sẽ trở lại bình thường nhưng tôi lại nhận được cuộc điện thoại từ bố, ông ấy nói đột nhiên mẹ tôi bệnh nặng phải làm phẫu thuật, bảo tôi về quê ngay.
Sau khi cúp máy, tôi vô cùng lo lắng cho tình hình của mẹ nên lập tức mua vé máy bay gần nhất để về quê.
Ai ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy.
Tôi lại gặp bác gái trên máy bay.
5
Sau khi lên máy bay, tôi cầm vé tìm chỗ ngồi.
Mãi mới tìm thấy chỗ thì lại phát hiện chỗ của mình đã bị người khác chiếm.
Tôi lịch sự nhắc nhở đối phương: "Cô ơi, đây là chỗ của cháu, cô có thể chuyển qua chỗ khác được không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-mieng-tra-mieng/4.html.]
Dứt lời, người chiếm chỗ quay phắt lại, hóa ra lại là bác gái đã từng lục soát người con gái tôi.
Thấy tôi, bà ta cũng khá ngạc nhiên nhưng nhanh chóng phản ứng lại.
"Tao thích ngồi cạnh cửa sổ để ngắm cảnh, mày ngồi chỗ của tao đi."
Nghe vậy tôi cảm thấy vô lý, người này chiếm chỗ của người khác mà sao có thể bình tĩnh như vậy?
"Không đổi, trả chỗ cho tôi."
"Ơ kìa, mày bảo tao trả là tao phải trả à. Máy bay sắp cất cánh rồi, tao không trả đấy, mày làm gì được tao? Có giỏi thì bảo tiếp viên ném tao xuống máy bay đi. Không thì ngậm miệng lại rồi ngoan ngoãn đổi chỗ! Chỗ này của tao chắc rồi!"
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Đúng là tôi không có quyền yêu cầu tiếp viên ném bà ta xuống máy bay.
Tôi chậm rãi nói: "Được thôi, nếu bà muốn ngồi chỗ này thì cứ ngồi đi. Dù sao tôi ngồi ở đâu cũng được, chẳng ảnh hưởng gì cả. Nhưng nếu máy bay gặp sự cố như nổ tung thì tất cả mọi người đều sẽ bị thiêu cháy và dính vào ghế, đến lúc đó người nhà của bà sẽ tìm xác bà theo số ghế. Đổi chỗ rồi thì họ sẽ mang tro cốt của tôi về thờ, mỗi ngày cúi đầu đốt nhang gọi là mẹ, bà có vui không?"
Bác gái chắc không thể ngờ tôi sẽ nói như vậy nên bỗng đơ người ra.
Có lẽ bà ta đã tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu nên miễn cưỡng ngồi lại chỗ cũ.
Khi máy bay hạ cánh, tôi lập tức đến bệnh viện thăm mẹ.
Thì ra bà ấy có một khối u nhỏ ở bụng, báo cáo xét nghiệm cho thấy đây là khối u lành tính, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ là xong.
May mà không nghiệm trọng.
Những ngày sau đó, tôi ở bên chăm sóc mẹ cho đến khi bà ấy khỏe lại.
Bố tôi cũng có thể yên tâm chạy xe làm việc.
Hôm đó, khi mẹ tôi ra khỏi phòng phẫu thuật thì bác sĩ đưa phiếu, bảo tôi đến quầy để lấy thuốc.
Lúc đến nơi, tôi lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Hóa ra là bác gái kia đang lấy thuốc cùng một người phụ nữ mang thai.
Bác gái luôn miệng dặn dò người kia rằng con trai bà ta là độc đinh ba đời của gia đình, bảo người kia phải giữ gìn sức khỏe, tốt nhất là sinh được con trai, để gia đình bà ta có cháu đích tôn béo tròn.
Xem ra, người phụ nữ mang thai là con dâu của bác gái.
Bác gái luôn chú ý đến tình trạng của con dâu nên không biết tôi đứng ở phía sau.
Tôi cũng không muốn bà ta thấy mình nên lấy thuốc xong lập tức rời đi.
Thoáng chốc đã mấy ngày trôi qua, mẹ tôi cũng dần khỏe lại và có thể xuất viện.
Nhưng không ngờ, vừa mới đưa mẹ về, trong nhà tôi lại xảy ra chuyện lớn.