Ăn miếng trả miếng - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-04 17:06:21
Lượt xem: 1,346
4
Dưới ánh mắt nghi ngờ của bác gái, tôi quyết đoán gọi cảnh sát.
"Chào đồng chí cảnh sát, tôi mất một sợi dây chuyền vàng ở cửa hàng tiện lợi Thanh Dương trên phố Chu Nhan, làm phiền các anh đến đây một chuyến nhé."
Nghe tôi nói xong, bác gái cuống lên.
"Mày dám báo cảnh sát? Rõ ràng là tao không có lấy sợi dây chuyền kia, mày làm vậy thì tao mất hết khách mất! Lát nữa là khách kéo đến ăn trưa rồi, mày muốn phá chuyện làm ăn của tao à!”
"Lúc bà lục soát người con gái tôi trước mặt bạn bè của con bé, sao không nghĩ đến việc nó sẽ phải đối mặt với mọi người ở trương như thế nào đi? Kể cả bà không tìm thấy gì trên người con gái tôi và chứng minh là con bé không trộm thì bà có dám chắc rằng sẽ không có ai bắt nạt con bé không? Kim đ.â.m trên người mình thì mới thấy đau à? Vậy thì cứ đau tiếp đi nhé."
Cảnh sát đến rất nhanh.
Bác gái vội vàng biện hộ cho mình, nói rằng tôi cố ý đến để gây sự.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Sau khi hiểu rõ tình hình, cảnh sát hỏi tôi: "Cô có chắc là mình làm mất sợi dây chuyền ở đây chứ không phải là đến gây sự không?"
Tôi thẳng thắn nói: "Đúng vậy anh cảnh sát. Tôi thừa nhận là bản thân ghét cay ghét đắng bà ta nhưng tôi vẫn chưa có cơ hội trả thù. Hôm nay tôi thật sự mang sợi dây chuyền ra ngoài để đi bán, tôi cũng đã hẹn với tiệm vàng rồi."
Nói xong, tôi đưa cảnh sát xem đoạn tin nhắn trò chuyện với nhân viên tiệm vàng.
"Lúc nãy tôi vội vàng rời khỏi cửa hàng nên quên mang theo túi xách. Lúc quay lại thì sợi dây chuyền đã mất rồi. Chắc chắn là bà ta lấy. Tôi có nói dối hay không thì cứ xem camera là biết ngay. Sự thật sẽ được sáng tỏ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-mieng-tra-mieng/3.html.]
Nghe xong, bác gái liếc nhìn xuống dưới, ánh mắt lóe lên: "Tôi... Camera giám sát ở cửa hàng tôi bị hỏng rồi, dạo này bận quá, tôi quên nên chưa gọi người đến sửa."
Điều này tôi biết rõ.
Nếu camera giám sát của bà ta còn hoạt động, tôi cũng không dám đến đây gây sự.
Nhưng giờ tôi có lý hơn nên đương nhiên phải đứng trên cao để trách móc bà ta.
"Lần trước, bà tự ý lục soát người con gái tôi khi chưa có bằng chứng, tôi cũng đã bỏ qua vì không mất gì rồi. Nhưng hôm nay tôi làm mất sợi dây chuyền vàng ở cửa hành nhà bà, tôi đồng ý kiểm tra camera để tìm chứng cứ thì bà lại nói là hỏng rồi. Sao cứ mỗi lần xảy ra chuyện là camera lại hỏng thế? Hay là bà cố tình không sửa camera để lừa khách hàng?”
Lời giải thích của bác gái cũng khiến cảnh sát nghi ngờ.
"Bình thường cửa hàng tiện lợi đều phải có camera giám sát. Lần trước xảy ra chuyện như vậy rồi mà bà vẫn không sửa? Hôm nay người ta nói mất sợi dây chuyền vàng ở cửa hàng nhà bà mà bà lại chẳng có chứng cứ gì."
"Ôi đồng chí cảnh sát, chúng tôi chỉ là kinh doanh nhỏ, sao có thể nghĩ nhiều như vậy. Gọi người đến sửa cũng tốn vài trăm đồng, tôi không muốn bỏ ra. Dù sao tôi cũng không lấy sợi dây chuyền của cô ta, lúc này khám người tôi cũng không có rồi còn gì?"
Tôi lập tức phản bác: "Trên người bà không có nhưng không có nghĩa là bà không lấy sợi dây chuyền của tôi. Cửa hàng này rộng như vậy, bà giấu ở đâu chẳng đc. Hôm nay cảnh sát phải lục soát cửa hàng, nếu không tôi sẽ không đi!"
"Sao? Lục soát cửa hàng? Đừng có mơ! Mày lục soát rồi sao tao buôn bán được nữa?"
"Chuyện đó tôi không quan tâm, sợi dây chuyền của tôi mất ở đây. Tôi còn chẳng biết camera ở đây bị hỏng. Nếu có camera, chúng ta chỉ cần kiểm tra là xong. Không có thì phải lục soát!"
Cuối cùng, vì tranh cãi mãi không dứt nên cảnh sát phải đứng ra giảng hòa và lục soát cửa hàng.