An An bất an - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:35:25
Lượt xem: 840
Nghe nói như thế, ta giống gào khóc như phát điên, cố gắng thoát khỏi trói buộc của đám sai vặt.
Nhưng bọn họ giống như không nghe thấy giọng nói của ta, đánh hết gậy này đến gậy khác lên người mẫu thân, mẫu thân ta há miệng muốn nói chuyện với ta, một chữ cũng không thốt ra được đã tắt thở. Đám sai vặt thấy thế cũng buông ta ra.
Ta lập tức bò đến trước mặt mẫu thân, ôm lấy bà, cũng dùng hai mắt đỏ au nhìn chằm chằm Đại phu nhân, bà ta giống như nhận ra cái gì đó, đột nhiên xoay người nói với nha hoàn bên cạnh: “Tiểu súc sinh này, chờ qua hai năm nữa sẽ bán đi.”
09
Sau khi mẫu thân ta chết, phụ thân ta chưa từng đến thăm, Đại phu nhân cho người ném mẫu thân ta đến mồ chôn tập thể, ta muốn đuổi theo bọn họ, nhưng ta ngay cả cửa phủ cũng không ra được.
Về sau nữa, ta ở trong phủ sống như một người vô hình, nghe nói phụ thân ta nạp mấy phòng tiểu thiếp, Đại phu nhân cả ngày chỉ lo đấu đá với đám tiểu thiếp kia, đã sớm quên ta lên chín tầng mây.
Một mình ta ở trong tiểu viện, cũng không có ai đến đưa đồ ăn cho ta, rảnh rỗi không có việc gì ta sẽ nghiên cứu thêu thùa may vá, làm bánh ngọt đồ ăn vặt, cũng sẽ trồng chút rau quả ở trong viện hoặc là đến phòng bếp trộm chút thịt, sau đó ở trong tiểu viện của mình làm chút đồ ăn.
Ta biết rõ, nếu muốn đấu với Đại phu nhân, nhất định phải đọc nhiều sách, ra khỏi phủ mới được, cho nên ta thường xuyên đến thư phòng của phụ thân trộm một ít sách vở để xem.
Cuộc sống như vậy vật lộn qua vài năm, cho đến năm Bùi Như Nguyệt cập kê, ta biết, cơ hội của ta đã tới.
10
Vừa đầu xuân, trong phủ từ trên xuống dưới đều bận rộn, đều đang chuẩn bị lễ cập kê cho Bùi Như Nguyệt, ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng bị điều đi hơn phân nửa, chỉ để lại mấy nha hoàn cùng nàng lớn lên từ nhỏ hầu hạ.
Ta phát giác trong khoảng thời gian này, Bùi Như Nguyệt xuất phủ cũng rất thường xuyên.
Vì thế thừa dịp nàng lại ra khỏ phủ, ta cũng lén đi theo, theo tới một chỗ miếu đổ nát, phát hiện nàng cùng một gã nam tử vừa nói vừa cười đi vào.
Để biết họ nói gì, ta cũng lặng lẽ đi vào.
Chỉ nghe Bùi Như Nguyệt nói: “Vương lang, ngày ta cập kê, chàng nhất định phải đến nhé, ta sẽ vì chàng mà nói tốt vài câu với phụ thân.”
.
Trong miếu đổ nát bọn họ cũng không có làm chuyện gì vượt rào, ta cũng liền đi ra bên ngoài chờ.
Không bao lâu Bùi Như Nguyệt cũng đi ra, ta lại đuổi theo nàng, nhưng lần này nàng cũng không hồi phủ, mà đi hướng thành tây Tụ Hồng lâu.
Bên ngoài Tụ Hồng lâu có một nam tử mặc trường bào màu nâu, Bùi Như Nguyệt vừa thấy hắn liền lập tức nghênh đón: “Hà đại nhân, tiểu nữ tử tới trễ.”
Nam tử này cũng lập tức trêu ghẹo Trưởng tỷ: “Từ khi nào Như Nguyệt lại tuân thủ lễ nghi như vậy, trước kia không phải vẫn luôn gọi ta là Hà gia ca ca sao?”
Ta thấy hai người bọn họ vừa nói vừa cười đi vào Tụ Hồng lâu, bản thân ta xuất thân thấp kém, ngày thường quý phủ lại càng không cho ta đồng bạc nào, tửu quán cao cấp như thế, ta nhất định là không vào nổi, chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ bọn họ đi ra.
Thời gian chưa đầy một chén trà, Bùi Như Nguyệt đi ra, nàng còn thẹn thùng nói với người phía sau: “Hà gia ca ca, lễ cập kê của ta chàng nhất định phải đến, ta ở nhà chờ chàng.”
Nói xong, nàng liền ngồi lên xe ngựa trong phủ, đi theo hướng ngoại thành.
Giờ này đang là lúc hàng rong đi rao bán, xe ngựa đi đặc biệt chậm, ta chạy chậm là có thể đuổi kịp xe ngựa.
Xe ngựa vừa ra khỏi thành, liền dừng lại bên cạnh một đình nghỉ mát, trong đình có một gã công tử vải thô áo gai.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-an-bat-an/3.html.]
Hắn thấy xe ngựa của Trưởng tỷ tới, vội vàng thở dài: “Bái kiến Bùi tiểu thư.”
“Trần công tử, gần đây có khỏe không? Đối với khoa khảo lần này có nắm chắc không?” Trưởng tỷ thờ ơ nói.
“Bùi tiểu thư, ta gần đây đọc sách rất sách, đợi đến khoa cử, công thành danh toại, sẽ là ngày ta cầu hôn Bùi phủ.”
Ta nghe được lời này, đều sợ ngây người, Trưởng tỷ của ta lại lợi hại như thế, đặt hy vọng lên người ba nam nhân, nàng đây là đang mưu đồ tiền đồ cho mình, nếu để cho phụ thân ta biết điều này, ông ta sẽ như thế nào, nghĩ đến đây ta là càng nghĩ càng hưng phấn.
Vậy lễ cập kê lần này của Bùi Như Nguyệt nếu ta không có lễ vật gì, làm sao xứng đáng với dụng tâm này của nàng.
11
Trước lễ cập lê của Bùi Như Nguyệt một ngày, ta cầm một ít bạc, đến tiệm may tốt nhất trong thành thuê một bộ xiêm y.
Mặc dù xiêm y không sang trọng như của Bùi Như Nguyệt ngày thường, nhưng so với xiêm y ngày thường của ta đẹp hơn rất nhiều.
Điều ta muốn chính là loại hiệu quả tiểu gia bích ngọc* này, như vậy mới có thể tôn lên sự ích kỷ và ương ngạnh của nàng.
*(con gái rượu, con gái cưng)
Nghĩ thầm ngày mai còn có chuyện quan trọng phải làm, buổi tối ta liền đi ngủ sớm.
12
Trời còn chưa sáng, trong phủ đã náo nhiệt hẳn lên, ta vừa định đi ra cửa viện, đã bị gã sai vặt đứng ở ngoài viện ngăn lại, bọn họ nói: “Nhị tiểu thư, hôm nay trong phủ có đại sự, kính xin nhị tiểu thư ngoan ngoãn ở trong viện của mình, không nên tùy ý đi lại.”
Bọn họ mặc kệ ta nhõng nhẽo như thế nào, vẫn không cho đi, xem ra Bùi Như Nguyệt có tính toán mọi chuyện, e là sợ tiểu thư bị nhốt ở trong viện của mình không chỉ có một mình ta, nhất định là sợ các tiểu thư trong phủ giành mất danh tiếng của nàng ta nên mới dứt khoát giam lỏng các tiểu thư ở trong viện của mình, không thể không nói, chiêu này của nàng ta cũng thật tuyệt.
Nhưng là, loại này tiểu xảo lại làm sao nhốt được ta, dù sao ở Hầu phủ nhiều năm như vậy, ta cũng đã luyện được bản lĩnh vượt tường tuyệt đỉnh.
Sau khi ra khỏi hang chó, để tránh đám sai vặt, ta tìm một bộ y phục nha hoàn thay trong khố phòng .
Mới vừa mặc xong, ta liền nghĩ đến các tiểu thư khác chắc chắn cũng muốn đi ra xem việc đời, chi bằng hôm nay ta sẽ làm chuyện tốt, mời tất cả bọn họ ra ngoài.
Đầu tiên ta ở phòng bếp tùy tiện bưng một cái đĩa, đi đến viện các tiểu thư trong, nói với thủ vệ và gã sai vặt, đây là đại tiểu thư sai bảo, muốn ta đưa cho các tiểu thư trong viện chút đồ ăn, toàn bộ quá trình lúc nói chuyện ta đều vùi đầu rất thấp, sợ bọn họ nhận ra ta.
Sau khi vào viện các tiểu thư, lại bảo các tiểu thư thay y phục nha hoàn đi ra, còn ta thì từ trong viện của bọn họ bò lỗ chó đi ra.
Cứ như vậy thường xuyên qua lại, chưa đầy hai nén nhang đã đưa tất cả bọn họ ra ngoài, như vậy bọn họ cũng đều thiếu nợ ta một ân tình.
13
Ta đã giả làm nha hoàn, nên chạy tới tiền sảnh bưng trà đưa nước, thuận tiện xem tình thế.
Gã sai vặt ở tiền sảnh ở cửa gọi tên các vị khách, khi gọi tới Thượng Thư phủ Vương đại nhân cùng gia quyến, ta vừa nhìn đã nhận ra là Vương lang mà Bùi Như Nguyệt đã gặp ở ngôi miếu đổ nát ngày đó, hắn vốn là công tử của Thượng Thư phủ.