An An bất an - 2
Cập nhật lúc: 2024-08-05 19:34:55
Lượt xem: 841
05
Mẫu thân ta cũng không để ý tới những lời này của Đại phu nhân, ngược lại nói với ta, Đại phu nhân là chủ mẫu chưởng quản Hầu phủ, chúng ta không thể chọc bà ta không vui, mặc kệ bà ta nói cái gì chúng ta cũng chỉ có thể cười đồng ý.
Có lúc ta cũng hỏi, tại sao phụ thân không đến tiểu viện của chúng ta, mẫu thân luôn nói phụ thân ta bề bộn nhiều việc, không có thời gian.
Vì thế có một ngày, ta liền trốn ở trong bụi cỏ trong phủ chờ phụ thân về nhà, thật vất vả mới chờ được ông ta, đang muốn lao ra ngoài thì thấy ông ta một tay ôm nhi tử của Đại phu nhân Bùi Hoài Ngọc, một tay dắt nữ nhi Bùi Như Nguyệt từ bên ngoài vừa nói vừa cười trở về.
Ta chạy về chỗ ở của mẫu thân, nói những gì nhìn thấy với bà, ai ngờ bà lại đánh ta một cái, sau đó ôm lấy ta.
“Bé con, ngàn vạn lần không nên đi tranh giành, đó là phụ thân của đại tỷ tỷ và đại ca ca con, con chỉ cần an phận lớn lên trong phủ, sau này mẫu thân sẽ cầu xin Đại phu nhân tìm cho con một gia đình tốt.”
Ta có thể nhìn ra, mẫu thân sợ ta gặp rắc rối, ngày đó tức giận mới đánh ta.
Cho nên, từ đó sau này ta không còn nhắc đến chuyện của phụ thân trước mặt mẫu thân nữa.
Nhờ có lão phu nhân chiếu cố, mỗi ngày ta còn có thể ở trong phủ học chút ít tranh chữ, đọc chút sách.
06
Cho đến sinh nhật năm ta tám tuổi, lão phu nhân mang theo ta cùng đi chợ, ta mới biết được ngoài phủ vốn náo nhiệt như thế, có tượng đất thật đẹp, còn có kẹo hồ lô ăn rất ngon.
Vừa nghĩ tới đại tỷ tỷ và đại ca ca đã được ra khỏi phủ từ lâu, trong lòng không khỏi vô cùng hâm mộ.
Sau khi hồi phủ lão phu nhân nói với ta: “Chỉ cần An An nhà ta ngoan, ta đồng ý mỗi năm sinh nhật An An, sẽ mang An An đi chợ.”
Nghe nói như thế, ta cực kỳ hưng phấn, chỉ là, cũng không lâu sau đó lão phu nhân bị phong hàn, bệnh không dậy nổi, thân thể cũng càng ngày càng yếu.
Ngay trận tuyết đầu tiên, lão phu nhân ngừng thở.
Ngày đó ta khóc đến c.h.ế.t đi sống lại, bởi vì ở trong phủ này, tất cả mọi đều xem mẫu thân ta là hạ nhân, việc bẩn việc mệt đều để mẫu thân ta làm, chỉ có lão phu nhân sủng ái ta, không có sai khiến mẫu thân ta như hạ nhân, lão phu nhân qua đời, cuộc sống của ta và mẫu thân ta càng ngày càng khổ.
Mùa đông giá rét, Đại phu nhân bảo mẫu thân ta dùng nước lạnh giặt y phục, mẫu thân ta bị đông lạnh đến mức mười ngón tay sinh lở loét cũng không dám dừng lại, ta ở bên cạnh sốt ruột phát khóc.
Sau đó trở lại tiểu viện của chúng ta, ta liền xoa tay đun nước nóng cho mẫu thân, còn mắng Đại phu nhân. Mẫu thân mỗi lần đều rất nghiêm khắc nói với ta, là nữ nhi, làm sao có thể học những lời không nên nói như vậy,ta giả vờ không nghe thấy lời mẫu thân, tiếp tục đun nước.
07
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ngày hôm đó, lúc ta đi dạo trong hoa viên, gặp Bùi Như Nguyệt, nàng mặc y phục màu hồng phấn, nhìn chất liệu liền biết là xiêm y tốt nhất, so với y phục vải thô của ta thật sự là một cái trên trời một cái dưới đất.
Ta sợ nàng tìm ta gây phiền toái, nhanh chóng xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng nàng lại gọi ta lại: “Ngươi là do ả tiện nhân súc vật kia hạ sinh, nhìn thấy ta sao không hành lễ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/an-an-bat-an/2.html.]
Ta thấy nơi này không có trưởng bối*, không chút khách khí mà phản kích: “Ngươi nói ta là súc vật sinh ra, chẳng lẽ ngươi đang nói phụ thân à, phụ thân sinh là tiểu súc vật, vậy ngươi chẳng phải cũng là tiểu súc sinh sao?”
*(người lớn)
Bùi Như Nguyệt nghe được lời này của ta tức giận đến đến đỏ bừng cả mặt, bước nhanh tiến lên tát ta một cái.
Ta cũng không yếu thế, một tay cầm lấy hai tay Bùi Như Nguyệt, tay kia kéo tóc của nàng ta, còn thuận thế lấy chân giẫm lên y phục màu hồng phấn của nàng ta, lúc ta đến không cẩn thận giẫm phải phân chó, vừa hay chà toàn bộ lên váy Bùi Như Nguyệt.
Nha hoàn bên cạnh Bùi Như Nguyệt lo lắng, vừa đánh ta, vừa hét to gọi người đến hỗ trợ.
Ta ở trong phủ thường xuyên làm việc nặng, lực tay đặc biệt mạnh, nha hoàn bên người cùng Bùi Như Nguyệt không làm gì được ta, cho đến khi đám sai vặt đến mới tách chúng ta ra.
Nghe nói Bùi Như Nguyệt vừa về tới viện của Đại phu nhân, liền khóc ầm ĩ đòi phụ thân đòi lại công đạo cho nàng, ta lại bảo mẫu thân mặc kệ chuyện này, ta tự mình có thể giải quyết.
Đến chạng vạng tối, phụ thân ta mang theo một đám gã sai vặt vọt vào trong viện, gọi tên của ta: “Bùi An An, ngươi ra đây cho ta, xem hôm nay ngươi đánh Trưởng tỷ thành cái dạng gì, nhà chúng ta không có nữ nhi mạnh mẽ như vậy, ngươi nhỏ bé như vậy mà đã giống như một người nữ nhân chanh chua, sau này trưởng thành còn có thể thành như thế nào? Mau đi dập đầu nhận sai với Trưởng tỷ của ngươi, bằng không đừng trách ta gọi gã sai vặt cho ngươi đẹp mắt.”
Ta vốn biết phụ thân thiên vị, nhưng cũng thật không ngờ ông ta lại thiên vị như vậy, còn chưa hỏi ta vì sao lại đánh Bùi Như Nguyệt, vừa vào viện liền chụp cho ta một cái mũ chẳng biết phân biệt đích thứ.
Ta càng nghe càng tức giận, chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài cùng hắn lý luận, nhưng mẫu thân đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y ta, ý bảo ta không nên đi ra ngoài, nhưng bà lại xoay người ra cửa.
Sau đó, ta nghe thấy mẫu thân nói: “Lão gia, An An không hiểu chuyện, là nô tỳ dạy không tốt, nếu Như Nguyệt tiểu thư muốn trách phạt, xin trách phạt nô tỳ đi.”
Ta ở trong phòng nghe được giọng nói rất nhỏ, vì thế liền ghé vào trên cửa, muốn thông qua khe cửa quan sát tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy phụ thân ta đang dùng ánh mắt híp híp đánh mẫu thân, lập tức nói: “Đã lâu không gặp, nàng vẫn đẹp như vậy, đi theo ta đi.”
08
Mẫu thân ta cùng phụ thân ta đi cả đêm đều không trở về, ta cũng lén lút đi ra ngoài tìm mẫu thân nhưng tìm không thấy, chỉ nghe thấy tiếng đồ vật trong viện Đại phu nhân bị đập, đồng thời còn kèm theo tiếng chửi bới của Đại phu nhân.
Cho đến ngày hôm sau, mẫu thân ta mới trở về, toàn thân bà mệt mỏi, ta đang muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì, đã thấy mẫu thân ta ngã xuống giường ngủ.
Chỉ chốc lát sau, Đại phu nhân liền dẫn theo một đám nha hoàn sai vặt cầm gậy gỗ đến, không nói hai lời đã nhấcmẫu thân vẫn còn đang ngủ trên giường lên.
Ta muốn ngăn cản, nhưng gã sai vặt bên cạnh lập tức ấn ta quỳ trên mặt đất.
Đại phu nhân vừa tát mẫu thân ta, vừa nói: “Này thì quyến rũ lão gia, này thì bảo tiểu súc sinh chọc Minh Nguyệt không vui.”
Còn quay đầu nói với gã sai vặt: “Ngươi đi nói với lão gia, hôm qua con tiện nhân này cùng lão gia ăn nhiều sơn hào hải vị, vừa trở về vừa nôn mửa vừa tiêu cháy, sắp c.h.ế.t rồi.”
Dứt lời lại chỉ huy một gã sai vặt cầm gậy gỗ khác: “Đánh cho ta, ai đánh cho ả tắt thở, ta sẽ thưởng lớn.”