AI MỚI LÀ THẾ THÂN? - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-18 19:01:23
Lượt xem: 72
Ta tự tìm cơ hội cho mình.
Khi bái kiến Đức phi nương nương, ta cố ý nhắc đến chuyện chọn cung nữ, “Đức phi nương nương, hạ nhân trong cung của người quả nhiên ai cũng quy củ lại hiểu chuyện.”
“Nếu Thái tử phi thích, con cứ chọn mấy người mang về đi.” Đức phi cũng rất rộng lượng, gọi ra tất cả thái giám cung nữ trong cung, nghiêm túc đứng trong hoa viên cho ta lựa chọn.
Ta nhìn thấy Đông Đông, đứng cùng với các cung nữ khác, nàng ta xinh đẹp nhất, cũng yếu ớt nhất. Mặt nàng ta trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc, nàng ta hơi cúi đầu, dáng vẻ như thể tùy thời đều có thể bị gió thổi đi mất.
Nàng ta giống như một con bướm mềm mại đã bị người ta véo đứt đôi cánh, cũng giống như một con mèo yếu ớt bị người ta khinh nhục đến chết.
Ta chọn hai thái giám, một cung nữ, lại thêm cả Đông Đông.
Đức phi ôn tồn khuyên nhủ, “Những người khác không sao, chỉ là cung nữ Đông Đông này vụng về tay chân, gần đây lại đang nhiễm phong hàn, sợ là sẽ khiến con chướng mắt.”
Ta cười cười thưa vâng, đổi một cung nữ khác.
Sợ là chuyện này không đơn giản, có lẽ Đức phi đều đã biết.
Trên đường trở về, ta hỏi ma ma, “Quế ma ma, ngươi có để ý không? Cung nữ Đông Đông kia hình như thật sự bị bệnh.”
“Theo lão nô thấy, dáng vẻ của nàng ta giống như vừa sinh non.”
Đôi giày đế lọ hoa của ta hơi lệch một chút, ta suýt trượt chân ngã xuống.
Khó trách, khó trách đêm qua Thái tử dị thường như vậy, khóc đến tuyệt vọng như vậy.
Ta siết chặt chiếc khăn trong tay, con đường trong Hoàng thành này, thật sự là không dễ đi.
Ta áp chế chút trắc ẩn vừa hiện lên trong lòng, quyết định mượn tay Thái tử g.i.ế.c Đông Đông, cũng nhổ tận gốc vị trí của nàng ta trong lòng Thái tử.
Sau đại hôn, Thái tử dường như càng thêm bận rộn, đôi khi chỉ đến bữa tối ta mới gặp được hắn.
“Ta muốn một cung nữ trong cung của Đức phi.” Ta làm như vô tình nhắc đến.
Ta là Thái tử phi, muốn một cung nữ, nếu Đức phi không cho, vậy thì ta đòi Thái tử.
Thái tử không chút nghi ngờ, chỉ “Ừm” một tiếng. Hắn cười nhìn ta, “Chỉ là một cung nữ mà thôi, nàng lên tiếng là được. Chẳng lẽ chút chuyện đấy ta cũng không thể thỏa mãn A Diên của ta sao?” Hắn sủng nịch nhéo nhéo mũi của ta.
Hắn từng nói, hắn cảm thấy trên đời này, nữ tử có bản lĩnh nhất chính là ta.
Khi đó chúng ta vẫn còn nhỏ, hắn ồn ào nói tương lai ta sẽ trở thành Hoàng hậu của hắn, ta cũng chống nạnh nói ta không muốn.
“Ta không muốn làm Hoàng hậu, tam cung lục viện, ta lại chẳng có dư sức lực đi tranh giành tình cảm với kẻ khác!”
Thái tử giơ tay thề với trời, “Ta sẽ chỉ cưới một mình muội, không cần tam cung lục viện! Hơn nữa, cả thiên hạ này chỉ có muội là có bản lĩnh, muội sẽ quản lý tất cả nữ tử trong thiên hạ.”
Khi đó, Thái tử thật sự là một thiếu niên chân thành.
Nhưng hiện giờ, hắn lại chỉ là một nam nhân không để ý đến cảm nhận của ta, kim ốc tàng kiều nữ nhân khác.
“Cung nữ đó tên Đông Đông.” Ta nhìn hắn chăm chú, không bỏ qua bất kì thay đổi nào của hắn.
Ta thấy đáy mắt hắt xẹt qua một chút bối rối, sau đó lập tức trở lại dáng vẻ bình tĩnh ban đầu.
Hắn tránh tầm mặt của ta, làm như không ấn tượng lắm, “Ồ? Cung nữ đó có gì đặc biệt sao?”
“Đức phi không cho.”
“Có lẽ là cung nữ Đức phi nương nương coi trọng, thiếp thân hầu hạ cạnh người.”
“Đức phi nói nàng ta bị bệnh.” Ta cố ý nhấn mạnh chữ “bệnh”.
Bàn tay cầm đũa của hắn trở nên trắng bệch, “Cũng đúng, đưa một người đang có bệnh tới hầu hạ nàng thì không tốt lắm.”
“Ta thích cung nữ đó, chờ tới khi nàng ta hỏi bệnh thì chàng nghĩ cách chuyển về Đông cung đi.” Ta tiếp tục thử hắn.
“A Diên, trong cung nhiều cung nữ như vậy, không cần đưa thêm một ma bệnh về làm gì.” Sắc mặt hắn lập tức trầm xuống.
Thái tử là người thông minh, có lẽ đã đoán ra ta biết được gì điều gì, nhưng hắn thật sự không muốn để Đông Đông xuất hiện trước mặt ta.
“Ngày mai ta sẽ bảo phủ Nội vụ đưa thêm một đám cung nữ tới.” Hắn thay ta quyết định.
Hắn đang bảo vệ nàng ta.
3
Thái tử an phận được một thời gian, có thể do thân thể Đông Đông thật sự không tốt, cũng có thể đã nhận ra ta biết chuyện của bọn họ.
Hắn không còn lén đến mật thất nữa, bắt đầu ngủ bên ta cả đêm, nhưng trừ đêm hôm ấy, hắn vẫn không hề chạm vào ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ai-moi-la-the-than/2.html.]
Nửa tháng sau, ta bắt đầu buồn nôn. Thái y tới bắt mạch chẩn đoán, báo ta có tin vui.
Ta cố nén vui vẻ trong lòng, e lệ vuốt lên thai phúc bằng phẳng của mình.
Thái tử lại chẳng hề vui vẻ như ta đã tưởng tượng, hắn chỉ “Ừm” một tiếng, cho thái y lui, “Đi xuống lĩnh thưởng đi.”
Thái tử ngồi ngay ngắn bên cạnh, chẳng có chút gì là hạnh phúc của người làm phụ thân. Hắn nhìn thoáng qua bụng ta, trong mắt là chút hàm ý sâu xa không rõ.
Khi đó, ta vẫn chưa hiểu phản ứng của hắn là có ý gì.
Ta nghe theo lời dặn của Thái y, ngày ngày ở trong cung dưỡng thai.
Thái tử không đến mật thất, ta cũng tạm buông xuống chuyện của Đông Đông.
Nháy mắt đã trôi qua ba tháng, thai nhi ổn định, rốt cuộc ta cũng được khôi phục lại tự do.
Đức phi đến thăm ta, khuôn mặt mang đầy ý cười. Bà từ ái nhìn bụng dưới hơi nhô của ta, chuẩn bị rất nhiều y phục cho hài tử, có cả nam lẫn nữ. Bà nói, cho dù là nam hài hay nữ hài, đều là bảo bối trời ban.
Tới chạng vạng Thái tử mới trở về, biết Đức phi đích thân may y phục cho hài tử, hắn lập tức nổi giận, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan.
Ta nhìn nước trà tung tóe trên mặt đất, lúc này mới kịp phản ứng lại, Thái tử đang hoài nghi ta.
Ta quen biết với Thái tử từ nhỏ, được coi là thanh mai trúc mã, Tạ gia vẫn luôn bồi dưỡng ta trở thành Thái tử phi tương lai.
Chỉ là, năm ta vừa mới cập kê, lại được chỉ hôn cho Nhị hoàng tử.
Mặc dù ta chỉ là một nữ tử khuê phòng, ta cũng biết đây đã là kết quả cân nhắc kỹ lưỡng.
Ta không có quyền lựa chọn!
Ta sinh ra ở Tạ gia, hưởng thụ vinh quang người khác không có, cũng có nghĩa vụ kéo dài vinh quang của gia tộc.
Ta làm hôn thê của Nhị hoàng tử suốt một năm.
Khi đó, Thái tử khóc đến hai mắt đỏ bừng, lén leo tường đến trước cửa số phòng ta, “A Diên, nàng chờ ta, nhất định ta sẽ cưới nàng. Nàng là Thái tử phi của ta, không ai có thể cướp đi được!”
Ta có thể hiểu được tâm trạng của Thái tử, dù sao người mình luôn nhận định lại bị kẻ khác đoạt đi, nhất định sẽ không cam lòng.
Nhưng thời điểm đó, ta nghĩ không ai có thể thay đổi kết cục này, đơn giản chấp nhận chuyện tương lai bản thân sẽ trở thành Nhị hoàng phi.
Sau khi được chỉ hôn, Nhị hoàng tử thường xuyên đến thăm ta.
Hắn thậm chí còn tuấn tú hơn Thái tử mấy phần, lại am hiểu thi từ ca phú, chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ tới khuya.
Nhưng một năm sau, Nhị hoàng tử lại chủ động xin hủy bỏ hôn ước với ta.
Cuối cùng ta lại gả cho Thái tử.
Hóa ra, Thái tử vẫn luôn hoài nghi ta.
Bây giờ, hắn còn hoài nghi hài tử trong bụng ta!
Bàn tay đang vuốt bụng rung lên, ta yên lặng tự nói trong lòng: Con ngoan, không cần lo lắng. Có mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ vĩnh viễn bảo vệ con.
Ta cố gắng an ủi bản thân, không ai có thể quan trọng hơn hài tử của ta.
Ta cố gắng ăn ngủ điều độ, không lo lắng suy nghĩ miên man.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn bị sinh non.
Tại mùa xuân cỏ mọc rợp trời, ta sinh ra nữ nhi còn chưa được bảy tháng, nên ta đặt cho nàng là “Nhân Nhân”.
Ta dành tất cả tâm tư lên nữ nhi, không dám dời đi nàng tới một khắc.
Nhân Nhân sinh ra đã bị chứng háo, hơi thở khò khè yếu ớt, hệt như một con mèo bệnh. Thấy nàng đỏ mặt không thở nổi, trái tim ta co rút, chỉ hận không thể chịu đựng đau đớn thay nàng.
(*) Chứng háo: Thở khò khè, có tiếng đờm
Thái tử hầu như không tới thăm Nhân Nhân, cũng chưa từng ôm nàng.
Mầm mống hoài nghi một khi đã gieo xuống, sớm muộn gì cũng đ.â.m chồi nảy lộc trở thành đại thụ chọc trời.
Có lẽ chính sự có mặt của Nhân Nhân khiến hắn cảm thấy bất an, hắn bắt đầu dồn hết tâm tư vào Đông Đông.
Nhàn cư vi bất thiện
Hắn thức trắng đêm ở thư phòng, tỉ mỉ vẽ ra một bức họa tinh tế.
Nữ tử trên bức họa mang khuôn mặt của ta, cung nhân đều khen Thái tử thâm tình, ngày ngày bên nhau vẫn cảm thấy chưa đủ, còn trắng đêm họa tranh.
Nhưng, nữ tử trong bức họa đó, còn có thêm một khỏa chí đỏ tươi ở đuôi mắt.