AI MỚI LÀ THẾ THÂN? - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-18 19:00:35
Lượt xem: 76
1
“Tam bái kết thúc! Đưa vào động phòng!”
Hôm nay, Hoàng thành mười dặm hồng trang, bởi vì đây chính là ngày đại hôn của ta và Thái tử.
Thái tử cực kỳ vui vẻ, hắn chỉ kịp nâng chén chúc tụng cùng mọi người một chút, sau đó vội vã đi vào hỉ phòng.
Hắn vén khăn hỉ của ta, ánh mắt mang theo men say thấp thoáng ý cười.
“A Diên, cuối cùng ta cũng có thể cưới được nàng.”
Ta xấu hổ lườm hắn một cái, sau đó lập tức cúi đầu, trên mặt như đậu một rặng mây đỏ thắm.
Cung nhân lui xuống, trong hỉ phòng chỉ còn hai chúng ta.
Ta ngồi trên giường hỉ, hắn ôm ta thật chặt, cẩn thận hôn trán ta.
Mọi người thường nói, nếu một nam nhân hôn trán nữ tử, vậy chứng tỏ hắn rất trân trọng nàng.
Trước khi ta gả đến Đông cung, Thái tử đã nói, cưới ta là giấc mộng của cả đời hắn.
Hắn lưu luyến hôn má ta, ngay khi ta nghĩ hắn chuẩn bị giúp ta cởi hỉ phục, hắn lại nằm xuống.
Ta chờ thêm hồi lâu, nhưng hắn đã không còn bất kỳ động tĩnh nào nữa, có lẽ là do hôm nay quá mệt mỏi.
Đêm đã khuya, ta cũng bắt đầu mơ màng tiến vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, hắn đột nhiên trở dậy, đi tới phòng bên cạnh. Ta lén lút đi theo, lại phát hiện ra bên phòng cách vách một một lối vào giấu kín dẫn đến mật thất, hẳn là hắn đã tiến vào đây rồi.
Ta đứng bên ngoài cửa mật thất nhìn vào, đột nhiên nhìn thấy một cảnh khiến đầu óc đảo lộn.
Trong mật thất có một nữ tử toàn thân trần trụi, mà Thái tử vẫn vận hỉ phục, nhưng xiêm y xộc xệch không chỉnh, đang cùng nàng ta điên loan đảo phượng.
Ta nhìn thấy hắn say mê đắm đuối, hai mắt híp lại, thì thào như tự nói với bản thân mình, “Đông Đông, A Diên…”
Ta cảm thấy bản thân như vừa rơi xuống hầm băng, cõi lòng quay cuồng vì tức giận cùng nhục nhã.
Ta muốn đẩy cửa xông vào trách mắng hành vi vô sỉ của hắn, đúng lúc này nữ tử thống khổ nghiêng người chuyển mặt tới.
Nhàn cư vi bất thiện
Ta hoảng hốt đến đầu óc trống rỗng, lập tức xoay người bỏ chạy.
Ta không thể tiếp tục chịu đựng chuyện sỉ nhục này nữa!
Nhưng, ta vẫn kịp thấy được khuôn mặt nàng ta.
Đó là một khuôn mặt bị che kín bởi đau đớn và khuất nhục.
Mà khuôn mặt đó, giống ta tới tám phần, chỉ khác là ở đuôi mắt có một khỏa lệ chí màu đỏ tươi.
Đêm tân hôn của mình, ta thức trắng tới tận bình minh.
Ngày hôm sau, Thái tử vẫn khôi phục dáng vẻ đường hoàng ban ngày, giúp ta vẽ mày chải tóc.
Trong gương đồng, khuôn mặt hắn vẫn tuấn tú như cũ, đáy mắt còn lấp lánh tình ý dịu dàng, “A Diên, nàng là Thái tử phi của ta, cả đời đều thuộc về ta.”
Đúng vậy, ta là Tạ Diên. Tạ gia danh môn thế lớn, từ nhỏ ta đã quen biết các Hoàng tử trong cung.
Thái tử là con đầu của Hoàng thượng, từ nhỏ đã được sủng ái mà lớn lên. Hắn từng nói với ta, tương lai ta sẽ là Thái tử phi của hắn, cũng là Hoàng hậu của hắn. Hắn muốn xây lên một căn phòng bằng vàng, để ta có thể sống ở trong đó.
Ta vẫn nhớ năm ta sáu tuổi, tổ mẫu dẫn ta vào cung bái kiến Thái hậu. Thái hậu vừa nhìn đã rất yêu thích ta, trêu chọc tổ mẫu, “Tạ lão phu nhân, không biết tương lai tiểu tử nào có phúc khí rước được Diên nha đầu nhà ngươi vào cửa.”
Khi đó ta vẫn chưa hiểu ngượng ngùng là gì, thanh âm vang khắp chính điện, “A Diên không gả cho ai, A Diên muốn ở bên tổ mẫu cả đời.”
Thái tử ngồi cạnh lập tức nóng nảy, hắn cố gắng khuyên nhủ ta, “A Diên, sao muội có thể nghĩ là không lập gia đình vậy? Muội không gả đi, vậy Thái tử phi của ta phải làm sao?”
Bây giờ, hắn thật sự đã thực hiện giấc mộng của hắn, cưới ta vào cửa, xây một căn phòng vàng. Chỉ là căn phòng đó, lại đang ở một nữ nhân khác.
Ta không vạch trần chuyện này. Trước khi ta có thể nắm giữ chắc chắn mọi chuyện, ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/ai-moi-la-the-than/1.html.]
“A Diên, nàng ở trong cung không cần câu nệ, sau này nơi đây chính là nhà của nàng.” Trước khi vào triều, hắn lại dịu dàng hôn trán trấn an ta.
Ta gật đầu, mỉm cười với hắn.
Ta bắt đầu làm bộ đi dạo trong cung, ta muốn tìm nữ tử đã ân ái với Thái tử trong đêm tân hôn kia.
Cuối cùng ta cũng có thể gặp được.
Nàng ta đang bưng chậu y phục bước tới, nhìn thấy ta, vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ tham kiến Thái tử phi.”
Dáng vẻ của nàng ta rất nhu nhược hiền lành, chỉ có khỏa chí ở đuôi mắt kia là cực kỳ nổi bật.
Ta nghĩ tới dáng vẻ nàng thống khổ bị Thái tử vẫn mặc nguyên hỉ phục lâm hạnh, chẳng có lấy một chút đắc ý khi được ân sủng.
“Ngươi là người cung nào?” Ta hỏi.
Nàng ta quỳ rạp trên mặt đất, đầu cúi càng thấp hơn. Thậm chí ta có thể thấy thân thể nàng đang run rẩy.
“Nô tỳ hầu hạ ở cung của Đức phi nương nương.”
Mẫu thân của Thái tử là Hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, hiện tại trong cung không có Hoàng hậu. Đức phi nương nương tư lịch thâm sâu, dưới gối có Nhị hoàng tử, lại hiền lương thục đức, rất được người cảm phục, bà đã chấp chưởng tam cung lục viện nhiều năm, hiện chính là chủ nhân chân chính của hậu cung.
Không ngờ Thái tử dám với tay đến tận cả cung nữ của Đức phi nương nương.
“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Đông Đông.”
Trong lòng ta có chút khó chịu, chính Đông Đông này đã khiến trượng phu bỏ lại ta vào đêm tân hôn, cùng nàng ta ân ái mặn nồng tới tận hôm sau.
Nhưng nhìn đến dáng vẻ tất cung tất kính của nàng ta, ta lại áp chế lửa giận trong lòng xuống.
Có lẽ, chính nàng ta cũng không có sự lựa chọn.
Kết hôn đã lâu, Thái tử vẫn không chạm vào ta, ngày đêm lưu luyến nơi mật thất.
Cung nữ tên Đông Đông kia lại càng héo hon gầy mòn, có khi y phục cũng chẳng che được hồng ngân trên người.
Một buổi tối, Thái tử lắc lư đi vào phòng, hắn vùi đầu xuống vai ta.
Ta cảm thấy trên cổ hơi lạnh. Chính là nước mắt của Thái tử, hắn đang khóc.
Có lẽ hắn đã uống rượu, toàn thân đầy hơi men. Hắn bắt đầu kéo y phục của ta, cắn mạnh lên cổ ta, bàn tay dần hướng xuống dưới.
Hai mắt hắn đỏ sậm, giống như một con mãnh thú, đang điên cuồng phát tiết trên người ta.
Động tác của hắn rất thô lỗ, chẳng có nửa điểm dịu dàng thương tiếc. Sau đó, hắn đột nhiên bình tĩnh lại, ghé sát bên tai ta, mơ màng thì thầm hai chữ, “Đông Đông.”
2
Ta mệt mỏi nằm trên giường, vừa đau vừa uất ức, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Không biết đã qua bao lâu, trời bên ngoài dần sáng, hắn lặng yên không tiếng động đứng dậy rời đi, có lẽ lại đến mật thất.
Trong mật thất không một bóng người, cung nữ Đông Đông không có ở đó. Hắn đứng ở cửa, mặc cho ánh trăng kéo bóng dáng cao lớn của mình thật dài. Hắn kinh ngạc nhìn chiếc giường trống trơn, suy nghĩ một chút rồi leo lên giường nằm, thương tiếc vùi mặt xuống gối đầu.
Cõi lòng ta một mảnh bi thương.
Đây chính là nam nhân từ nhỏ đã mơ được cưới ta vào cửa.
Lâm hạnh cung nữ không phải chuyện kì lạ trong Hoàng cung, nhưng hắn lại yêu cung nữ này, yêu tới mức muốn nhốt nàng trong phòng kín.
Thật sự là bởi vì Đông Đông giống ta sao?
Có lẽ hắn đã không phân biệt rõ tình yêu, rốt cuộc là yêu khuôn mặt giống ta, hay thật sự yêu người đó.
Mà đêm viên phòng của ta, lại chỉ có đau đớn và nhục nhã.
Ta muốn g.i.ế.c Đông Đông.