60 TUỔI, ĐỜI NGƯỜI DÀI RỘNG - 3
Cập nhật lúc: 2024-11-14 15:13:58
Lượt xem: 646
3
Thành phố về đêm lấp lánh trong màn lệ nhòe.
Giữa ngàn vạn ánh đèn, chẳng có ngọn đèn nào thực sự thuộc về tôi.
Trước mắt tôi bỗng xuất hiện một bàn tay trắng trẻo, đưa cho tôi một chiếc khăn giấy.
Lại là cô gái nhỏ khi nãy.
“Cô ơi, mắt cô bị bụi bay vào à, lau đi cô.”
Cô gái mỉm cười dịu dàng: “Gió bên cửa sổ lớn đấy, cẩn thận kẻo cảm. Cháu thấy cô cầm theo túi thuốc, đoán là cô không khỏe lắm.”
Tôi nhận lấy khăn giấy, gật đầu, nghẹn ngào nói lời cảm ơn.
Không hiểu sao, nước mắt tôi càng lau càng tuôn, như thể sắp vỡ òa.
Một người xa lạ còn có thể dễ dàng dành cho tôi chút thiện ý, vậy mà người thân ruột thịt chưa từng trao tôi dù chỉ một phần nhỏ…
Trong khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên quyết tâm.
Tình yêu không có và một mái ấm không thuộc về mình, thì không cần nữa.
—-------
Đến bến cuối, tất cả mọi người đều xuống xe.
Tôi lảo đảo đứng dậy.
Thấy vậy, cô gái trẻ lại chủ động giúp tôi xách bớt đồ.
Tôi cảm kích nói: “Hôm nay cảm ơn cháu nhiều lắm. Chắc cháu đi làm xa thế này cũng vất vả rồi.”
Cô bé xua tay cười: “Không có gì đâu cô, cháu thực tập ngay bệnh viện mà cô đến khám lúc nãy thôi.
“Thật ra cách đây mấy bến là cháu đã về đến nhà, nhưng thấy cô có vẻ không ổn nên đi cùng đến đây. Nhà cô ở gần đây à?”
Tôi sững người, thấy thật áy náy.
“Cô không ở gần đây đâu, để cô gọi xe đưa cháu về nhé... Cô không sao đâu, đã phiền cháu nhiều quá rồi.”
“Không cần đâu cô, cô mới là người nên gọi xe về nhà đấy, cơ thể không khỏe không nên làm gì quá sức. Cháu đợi cô đi rồi mới qua bên kia bắt xe ngược lại về nhà, tiện lắm mà.”
“Không được, không được, đều tại cô làm phiền cháu rồi.”
Tôi kiên quyết kéo cô bé ra đường, gọi xe rồi cùng lên xe với cô.
Đưa cô bé về nhà trước, sau đó mới bảo tài xế chở tôi về.
Sáng nay đi khám, tôi chẳng mang theo hành lý gì, phải về nhà thu dọn đồ đạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/index.php/60-tuoi-doi-nguoi-dai-rong/3.html.]
Trước khi xuống xe, cô gái mỉm cười động viên: “Cô ơi, thật ra bây giờ kỹ thuật y tế rất phát triển, cô cứ yên tâm nhé, mọi thứ sẽ ổn cả thôi.”
Tôi vẫy tay chào, nước mắt lại suýt không kìm được.
Cả một ngày lo âu buồn bực, dường như đã được chữa lành ít nhiều nhờ lòng tốt bất ngờ giữa đường.
Về đến khu nhà, tôi đi ngang qua nhà hàng tư nhân nổi tiếng ngay phía ngoài.
Tôi từng nghe ông Mạnh và các con nói nhiều lần về nhà hàng tư nhân đắt đỏ này, họ chỉ ăn ở đây khi cần chiêu đãi khách, rất sang trọng.
Nhưng chưa ai từng nhắc đến chuyện đưa tôi – người mẹ này – đến thưởng thức.
Có lẽ họ vô thức nghĩ rằng, người phụ nữ của gia đình không xứng với những thứ này.
Như thể có ai dẫn lối, tôi bước vào nhà hàng.
Một mình, tôi ăn một bữa tối tinh tế.
Mớ đồ ăn tôi mua buổi trưa, lúc xuống xe buýt đã ném vào thùng rác.
Ngày trước tôi luôn nghĩ, phải tiết kiệm để dành cho con cháu.
Tôi tiêu xài ít, là bớt một phần gánh nặng cho chúng.
Ngay cả gọi xe cũng đắn đo mãi.
Giờ đây bản thân đã mắc bệnh nặng, cần tiêu là tiêu thôi.
Cũng chẳng biết còn bao nhiêu ngày mà tiêu.
Chậm rãi thưởng thức những món ăn từng được gia đình khen ngợi, cuối cùng lại nhận ra, thực ra cũng chỉ đến thế mà thôi.
Tôi cũng đâu phải là kẻ ngốc không biết phân biệt đúng sai.
Ăn xong bữa, tôi thong thả đi bộ về nhà, tới nơi đã hơn mười giờ.
Vừa bước vào cửa, mùi cay nồng lẫn mùi rượu xộc thẳng vào mũi.
Cả nhà vừa ăn xong bữa lẩu cay, bàn ăn lộn xộn bừa bãi.
Phòng khách cũng như vừa bị càn quét, bừa bộn không chịu nổi.
Con dâu và con gái đang ngồi ôm nhau trên sofa, vừa gặm cổ vịt vừa xem video ngắn.
Cháu trai và cháu gái cũng bắt chước, vừa ăn vặt vừa ôm máy tính bảng chơi game.
Ông Mạnh cùng con trai và con rể thì nhâm nhi rượu, hưởng gió mát ngoài ban công, thoải mái nói chuyện cuộc đời.
Ông Mạnh vốn bị đau dạ dày, bình thường đều do tôi canh chừng không cho ông ăn cay, càng không cho ông uống rượu.
Hôm nay thả sức ăn uống thế này, e rằng nửa đêm bệnh dạ dày lại phát.