Hướng Vãn Tình - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-14 17:58:45
Lượt xem: 141
12
Hiểu Nguyệt Hiên.
Lưu ma ma hầu hạ Tô Thanh Nguyệt uống thuốc, an ủi nàng ta nói:
“Tướng quân vẫn luôn quan tâm cô nương, cô nương vừa mới ngất xỉu, tướng quân đã lập tức nóng lòng, vội vàng ôm cô nương về Hiểu Nguyệt Hiên, cũng không hề nhìn qua nữ nhân Lục thị kia.”
Tô Thanh Nguyệt vừa uống thuốc, trong miệng còn vương chút chua xót.
“Nhưng đêm nay hắn vẫn không ở lại.”
Lưu ma ma nghe vậy, cũng có chút chần chừ.
“Mấy năm nay tướng quân hầu như đều ở chiến trường, thỉnh thoảng mới về phủ, cũng chỉ ở thư phòng, sẽ không thật sự là…”
Tô Thanh Nguyệt nghe xong, liền quát lớn: “Ban ngày giáo huấn, Lưu ma ma đã quên sao?”
Lưu ma ma lập tức im lặng.
Mà bên kia, trong thư phòng phủ tướng quân.
Dương Thịnh vừa báo cáo quân vụ, vừa tinh tế quan sát cấp trên của mình.
Hắn ta là phó tướng của Bùi Duật, được Bùi Duật nâng đỡ lên nhưng kết quả hôm nay, ban ngày không cẩn thận đã ăn phải quả dưa lớn của cấp trên.
Có chút hoảng loạn.
“Có gì thì nói đi!”
Bùi Duật thấy phó tướng của mình báo cáo xong, bộ dáng muốn nói lại thôi, không nhịn được liền ném văn kiện về phía hắn ta.
“Tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ giữ kín!”
Dương Thịnh giơ tay tiếp nhận văn kiện, lập tức tỏ vẻ trung thành, sợ sẽ bị diệt khẩu.
Ngay sau đó, trên bàn tất cả mọi thứ đều lao về phía hắn ta, cùng với âm thanh giận dữ của Bùi Duật.
“Cút đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/huong-van-tinh/chuong-7.html.]
Thế là Dương Thịnh nhanh chóng cút.
Bùi Duật ngồi trước thư án, nhìn ngọn nến bên cạnh nhảy múa, sau một lúc lâu không lên tiếng.
13
Hai ngày sau, vào ngày trước khi về nhà lại mặt, Bùi Duật đứng trong viện, từ xa nhìn lại, thấy hai bóng hình đứng đó.
“Tướng quân, sơn phỉ đã bị tiêu diệt hoàn toàn, lần trước khi bắt được bọn sơn phỉ, trong đám đó lại có một nữ tử, đã vẽ ra hình ảnh của cô ta…”
Dương Thịnh tướng quân đang báo cáo tình hình quân vụ với Bùi Duật.
“Ừ.” Bùi Duật đáp nhẹ.
“Nghe nói lại là một nữ tử, tướng quân đã thấy bức họa của nàng ta chưa?” Dương Thịnh tò mò, lộ vẻ ngạc nhiên và cảm thán: “Nàng ta có bản lĩnh thật, trói chặt được tên sơn phỉ mà không ai biết nàng ta làm thế nào, rất thành thạo…”
Bùi Duật cắt lời hắn ta: “Hôm nay sao ngươi lại nhiều lời như vậy?”
Khi Dương Thịnh còn định nói thêm, bỗng dừng lại, nhìn thấy ta từ xa đang đi tới.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn ta, trong mắt không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, hỏi: “Có chuyện gì?”
Ta dường như không để ý đến thái độ lạnh lùng của hắn, mỉm cười ngọt ngào và nói: “Tướng quân, ngày mai là hồi môn, chàng...”
Bùi Duật im lặng, chuyển mắt đi nơi khác, trả lời: “Ngày mai ta có việc.”
“Chàng không đi cũng không sao nhưng lễ vật lại mặt thì sao?”
Thấy ta đầy mong đợi, ánh mắt thản nhiên đưa tay ra hướng hắn, Bùi Duật vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhưng vẻ mặt có chút lạnh lùng, nói: “Cái gì?”
“Tướng quân, khi ta đến, chính là mang theo một phần hồi môn, chẳng lẽ chàng muốn ta trở về tay không sao?”
“Ta thì không sao, chỉ sợ người khác biết được sẽ nói tướng quân keo kiệt.”
Đứng bên cạnh, Dương Thịnh chỉ biết nhìn trời, thỉnh thoảng quay đầu đi, cố gắng làm mình càng ít thu hút sự chú ý càng tốt.
Mấy ngày trước nghe tân phu nhân nói tướng quân không được, hôm nay lại nghe nàng nói tướng quân nhà mình keo kiệt, làm một cấp dưới như hắn ta cảm thấy mình đã biết quá nhiều.
“Dương Thịnh, đi chuẩn bị lễ vật lại mặt cho phu nhân!”
Bùi Duật làm như không thấy ta, vẻ mặt không chút cảm xúc, giọng nói mang chút căng thẳng và bực bội.