Hướng Vãn Tình - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-11-14 17:58:15
Lượt xem: 98
11
Nhất thời, trong nhà tĩnh lặng không một tiếng động.
Ánh mắt Bùi Duật rơi xuống trên người ta, đột nhiên dừng lại một lát, nhìn về phía ta với ánh mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
Trong lòng ta nhảy dựng lên, ánh mắt này... chẳng lẽ hắn cũng có ký ức về kiếp trước?
Ngay sau đó, hắn liền lập tức đi qua bên cạnh ta, vẫn không phản ứng ta.
Hắn tháo bỏ áo choàng trên người, khoác lên cho Tô Thanh Nguyệt.
“Nàng thân thể yếu đuối, hôm nay gió lớn, sao lại ăn mặc mỏng manh như vậy?”
Tô Thanh Nguyệt vẫn chưa đáp lời, chỉ khẽ mỉm cười, làn da mỏng manh trên má hiện lên một tia đỏ ửng.
Lưu ma ma thấy thế, liền biết Bùi Duật căn bản không để ta vào mắt.
Vì vậy, tròng mắt bà ta chuyển động, liền dùng khăn tay lau khóe mắt, sau đó quỳ xuống.
“Tướng quân, lão nô tuổi già, không còn dùng được nữa, xin tướng quân xem xét, lão nô từ khi còn nhỏ đã được ngài chiếu cố, xin thả cho lão nô ra khỏi phủ, bằng không ở lại đây sẽ làm tân phu nhân không vui.”
Tô Thanh Nguyệt làm như thật sự kinh ngạc, vội vàng tiến lên đỡ bà ta dậy.
“Lưu ma ma, bà làm gì vậy? Bà và tướng quân đã gắn bó nhiều năm, sao chàng lại có thể để bà đi như vậy?”
“Hơn nữa từ khi ta vào phủ đến nay, đều là bà chiếu cố ta, bà đi rồi, ta...”
Tô Thanh Nguyệt nói đến cảm động, nước mắt lại rơi xuống. Nàng ta vốn có thân thể yếu ớt, khi rơi lệ lại càng khiến nàng ta trông có vẻ yếu đuối đáng thương.
Một đóa tiểu bạch hoa thật là đẹp.
Ta tầm cảm thán nhưng trên mặt lại tỏ ra rất vô tội.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/huong-van-tinh/chuong-6.html.]
“Lưu ma ma, ngươi không phải bởi vì ta vô tình nghe được lời nghị luận về tướng quân trong phòng mà cảm thấy ngượng ngùng chứ?”
Ta đi về phía Bùi Duật, kéo tay áo hắn, nói: “Tướng quân, chàng tha cho Lưu ma ma lần này đi, bà ta nhất định không phải cố ý.”
Lưu ma ma đang quỳ trên mặt đất nghe vậy thân hình hơi chấn động, nước mắt cũng ngừng lại, còn Tô Thanh Nguyệt cũng ngây người.
Bùi Duật liếc mắt nhìn ta cảnh cáo, ta lại giống như không hề nhận ra, tiếp tục bưng chén trà lên, rồi tiến tới cầm tay hắn, hỏi bằng giọng điệu mềm mại: “Được không?”
Bùi Duật bị ta nắm tay, rõ ràng có chút cứng đờ.
Tô Thanh Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt không nhịn được loé lên một tia hung ác, tuy chỉ là khoảnh khắc thoáng qua nhưng vẫn bị ta bắt được.
Dao Quang ở một bên lại có vẻ đứng ngoài cuộc, luôn cúi đầu, không rõ sắc mặt.
Một lát sau, Bùi Duật rút tay ra khỏi tay ta, không chút lưu luyến.
Hắn nhìn về phía Lưu ma ma, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.
“Lưu ma ma, ta không thích những người lắm lời, lần sau đừng để ta nghe thấy nữa.”
Lưu ma ma vội vàng cúi đầu nói: “Lão nô đã biết.”
Bà ta ỷ vào việc mình là nhũ mẫu của Bùi Duật, nên muốn dạy cho tân phu nhân ta một bài học. Nhưng cuối cùng lại tự lấy đá đập vào chân mình.
“Phu nhân…”
Tô Thanh Nguyệt dường như còn muốn nói gì đó nhưng đột nhiên sắc mặt trở nên tái nhợt, rồi ngất đi.
Bùi Duật lập tức bế nàng ta lên, bước nhanh ra ngoài, không hề liếc mắt nhìn ta.
Rất nhanh, bóng dáng của bọn họ đã biến mất không thấy đâu, ta nhìn về phía những người còn lại trong phòng, hơi mỉm cười.
“Xem ra hôm nay không uống được chén trà của Thanh Nguyệt cô nương rồi.”
Dao Quang nghe vậy liền lập tức đứng dậy, bưng chén trà, hướng ta cung kính hành lễ, nói: “Dao Quang kính trà phu nhân, chúc phu nhân phúc thọ lâu dài.”