GÕ CỬA LÚC NỬA ĐÊM - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:47:32
Lượt xem: 177
2.
Là chủ nhiệm lớp tôi năm cấp ba, Lý Quan.
Thầy Lý tuy mới dạy chúng tôi được hai năm nhưng thầy rất công bằng và tốt bụng, hầu như không có học sinh nào không thích thầy.
Vì sống trong cùng một tiểu khu nên tôi và thầy ấy quen nhau hơn những học sinh khác. Có phải thầy ấy là kẻ gi3t người?
Tại sao thầy ấy muốn gi3t chúng tôi? Có sự hiểu lầm nào ở đây không?
Trong đầu tôi có vô số câu hỏi, vô thức muốn mở miệng trả lời thầy Lý.
Đoàn Húc véo tôi, lắc lắc đầu.
Thầy Lý ở ngoài cửa thấy tôi đã lâu không trả lời, liền gọi lại tôi, giọng điệu có chút lo lắng.
"Nghiên Nghiên, em không sao chứ?"
Tay nắm cửa rung lắc dữ dội.
"Nghiên Nghiên! Nghiên Nghiên! Đoàn Húc có vấn đề, hiện tại em đang gặp nguy hiểm!"
"Giờ giải thích với em không kịp rồi. Mở cửa đi cùng tôi! Trên đường đi tôi giải thích cho em!"
Đoàn Húc ôm bả vai tôi, tay nhẹ nhàng run lên.
"Nghiên, Đoàn Húc ở bên cạnh em sao? Hắn là đang uy h.i.ế.p em sao?"
Thầy Lý cao giọng hét lớn.
"Đoàn Húc, đừng phạm sai lầm nữa! Cảnh sát sẽ sớm tới đây! Điều duy nhất có thể làm lúc này là tự thú để được giảm án!"
Tôi nghe như lọt trong sương mù.
Thầy Lý dùng sức đập cửa, tiếng “bang bang” thật đáng sợ, cửa có chút nguy hiểm sẽ bị đá tung ra.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tôi lo lắng rằng cánh cửa thực sự sẽ bị đá xuống nên tôi ngập ngừng trước khi nói.
Có thể kéo dài trong một thời gian.
“Thầy Lý, em không sao.”
Tiếng đá ở cửa đã dừng lại. Để kéo dài thêm thời gian, tôi bắt đầu làm theo lời thầy và hỏi: "Thầy Lý, Đoàn Húc bị sao vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/go-cua-luc-nua-dem/chuong-2.html.]
Thầy Lý thở dài,"Thằng nhóc này từ nhỏ đã không bình thường. Tôi đã thấy cậu ta gi3t chó mèo nhiều lần, nhưng lúc đó cậu ấy còn nhỏ tôi nghĩ sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai nên không công khai mà chỉ lén phê bình.”
“Cậu ấy còn hứa với tôi rằng sẽ không bao giờ tái phạm chuyện như vậy nữa. Sau này tôi được chuyển đến trường khác. Tháng trước tôi gặp cậu ấy ở chợ, cậu ấy đội mũ và đeo khẩu trang, quấn thật chặt, đi mua một ít các loại dụng cụ cắt gọt."
"Tôi cảm thấy kỳ lạ nên đã bí mật đến điều tra cậu ấy, phát hiện ra rằng cậu ấy đã đăng danh sách cho thuê căn biệt thự xa nhất của mình trên mạng, chính là căn biệt thự mà em đang ở."
Tôi rất sốc.
Đúng là Đoàn Húc đã đề xuất thuê căn biệt thự này.
Ban đầu mọi người đều cho rằng nó quá đắt và không muốn thuê, nhưng Đoàn Húc nói rằng vì chúng tôi còn là sinh viên nên chủ nhà có thể cho chúng tôi thuê 200 một ngày, mọi người đều đồng ý.
Bây giờ hãy nghĩ xem, thuê biệt thự có thực sự rẻ đến vậy không?
Thầy Lý tiếp tục nói: "Tôi lo lắng mọi người gặp nguy hiểm nên mới đi theo. Mãi đến khi mọi người vào biệt thự này, tôi mới thực sự hiểu hắn muốn làm gì."
"Hắn muốn biến nơi này thành lò mổ của hắn. Hắn đã gi3t Hạ Hoan và những người khác, em là con mồi cuối cùng của hắn!"
Đoàn Húc thẳng thắn nói: "Hắn đang khiêu khích chúng ta, muốn lừa em ra ngoài."
"Nghiên Nghiên, đừng tin hắn, tôi vừa mới kiểm tra t.h.i t.h.ể của Hạ Hoan phát hiện trên móng tay của cô ấy có rất nhiều mảnh thịt, nếu không tin thì hỏi Đoàn Húc xem hắn có dám cởi quần áo không? Hắn dám nói trên người mình không có vết thương không?”
Thế là thầy Lý lại bắt đầu đập cửa.
Lưỡi d.a.o kim loại đập vào cửa nhanh và mạnh.
Chân tôi sợ đến mức gần như đứng không vững, may thay Đoàn Húc đã kịp thời giúp đỡ.
Tôi nắm lấy cánh tay anh ấy. Đoàn Húc không khỏi nhíu mày.
Lòng bàn tay tôi ướt đẫm, một ít chất lỏng rỉ ra từ cánh tay của Đoàn Húc.
Tôi giơ tay lên, dưới ánh trăng tôi có thể nhìn rõ chất lỏng.
Đó là m. á. u.
Cổ họng tôi nghẹn lại, tim đập ngày càng nhanh.
Đoàn Húc mỉm cười dịu dàng với tôi.
Anh ấy nói: "Nghiên Nghiên, anh thực sự bị thương.”