GÕ CỬA LÚC NỬA ĐÊM - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-21 18:46:56
Lượt xem: 89
Vào đêm cuối cùng trong chuyến du lịch tốt nghiệp của tôi, bạn trai tôi đã cởi giày tất, lặng lẽ bước vào phòng tôi và nhẹ nhàng gọi tôi tỉnh giấc.
Trong bóng tối, đôi mắt anh tràn đầy sợ hãi, đôi môi anh vô thức run rẩy.
Anh ghé sát vào tai tôi, trầm giọng nói: “Đừng gây tiếng động, ngoài cửa có sát nhân.”
1.
Cuồng sát nhân?
Đây không phải là nhân vật chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim hạng ba sao?
Phản ứng đầu tiên của tôi là không tin.
Nhưng Đoàn Húc không phải là người có thể tùy tiện nói ra trò đùa như vậy.
Tay anh giữ chặt cổ tay tôi, tôi thậm chí có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay anh.
Tôi trở nên lo lắng nhìn về hướng ngón tay của anh ấy.
Đêm yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình.
Còn có... tiếng bước chân cố tình đi nhẹ nhàng ngoài cửa.
Để không gây ra tiếng động, Đoàn Húc bắt đầu viết chữ trên điện thoại di động.
[Vừa rồi anh đến phòng khách lấy nước, thấy Hạ Huân ngồi bất động trên ghế sofa, anh gọi cô ấy mấy lần nhưng cô ấy không trả lời. Anh cảm thấy hơi lạ và bước tới hỏi cô ấy có chuyện gì.]
[Không ngờ, ngay khi tay anh chạm vào vai cô ấy, đầu cô ấy đã rơi ra! Sau khi có người c.h.ặ.t đ.ầ.u cô, họ đặt cô vào phòng khách! Sau đó nghe thấy tiếng cửa phòng Tiểu Lam vang lên, tôi rất sợ, càng sợ em bị thương nên chạy đi tìm em. ]
Anh ấy lại mở album ảnh ra đưa cho tôi xem.
Trên ghế sô pha có một th. i th. ể nữ không đầu, trên mặt đất là một khối nội tạng đen đỏ, da người trải rộng trên bàn cà phê...
Tôi ghê tởm đến mức muốn nôn mửa.
Chúng tôi đặc biệt thuê biệt thự này để có thể tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ vào ngày cuối cùng của chuyến đi tốt nghiệp, không bao giờ ngờ rằng chuyện như thế này lại xảy ra.
Đoàn Húc tiếp tục viết
[Anh đã gọi cảnh sát rồi. Mặc dù nơi này tương đối xa nhưng cảnh sát cho biết họ sẽ đến sớm nhất có thể, nhiều nhất không quá mười lăm phút.]
[Chỉ cần chúng ta khóa cửa ra vào và cửa sổ trong thời gian này thì hắn không thể vào được.]
Tôi gật đầu.
Giây tiếp theo, một luồng ánh sáng lóe lên trong đầu tôi, một cơn ớn lạnh chạy lên từ lòng bàn chân.
Tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu gõ, ngón tay run rẩy,
[Em nhớ là em đã khóa cửa trước khi đi ngủ, sao anh vào được? ]
Đoàn Húc đáp: [Anh lấy chìa khóa dự phòng anh để trong chiếc bình trước cửa.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/go-cua-luc-nua-dem/chuong-1.html.]
[Chìa khóa đâu?]
Đoàn Húc sửng sốt một chút, vô thức sờ túi, “Xong rồi, vừa rồi anh đi vào quá sốt ruột, chìa khóa vẫn còn ở ngoài cửa.”
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, tôi lo lắng đến mức muốn đánh ai đó.
Anh ấy thực sự đã để chìa khóa trên cửa!
Còn lại ít nhất 15 phút trước khi cảnh sát đến, nhưng không ai có thể đảm bảo liệu kẻ sát nhân có lên lầu trong 15 phút này hay không.
Cũng không có gì đảm bảo rằng nếu chúng tôi mở cửa lấy chìa khóa thì sẽ không báo động cho kẻ sát nhân ở tầng dưới.
Nhưng bây giờ chúng tôi không có lựa chọn nào khác.
Giống như Đoàn Húc, tôi bước chân trần xuống đất, nhẹ nhàng đến gần cửa, áp tai vào cửa.
Tiếng bước chân vẫn còn cách chúng tôi một khoảng, có lẽ hắn vẫn ở tầng dưới.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhanh chóng mở cửa, lấy chìa khóa rồi đóng cửa lại.
Động tác liền mạch lưu loát.
Nhưng căn biệt thự này đã khá cũ, khi đóng mở cửa sẽ không thể tránh khỏi tiếng cọt kẹt nhẹ.
Tim tôi đập thình thịch, Đoàn Húc dời bàn ghế đầu giường lại để chặn cửa.
Trong lòng tôi không ngừng cầu nguyện, hy vọng hung thủ không nghe thấy âm thanh vừa rồi.
Nhưng nó đã phản tác dụng.
Bước chân của người nọ càng lúc càng nhanh, lạch bạch, lạch bạch, càng lúc càng gần chúng tôi.
Hắn đã nghe thấy!
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Tim tôi thắt lại, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ra trên thái dương.
Hơi thở nặng nề phát ra từ cửa.
Kèm theo đó là tiếng nước “tí tách”.
Tôi cúi đầu xuống, một lượng lớn chất lỏng màu đỏ rỉ ra từ vết nứt dưới chân cửa.
Kẻ s. á. t nhân đang đứng ở cửa, con d.a.o vẫn còn dính m.á.u của nạn nhân trước đó. Nó đang rơi xuống sàn từng giọt một!
Tôi muốn làm ra vẻ sợ hãi, nhưng trên mặt tôi đã động qua d. a. o kéo nên không thể tạo ra biểu tình quá khoa trương.
Tôi chỉ có thể nghiến răng, không phát ra âm thanh nào.
Đoàn Húc ôm vai tôi an ủi.
"Nghiên Nghiên, em có ở đó không?"
Ngoài cửa vang lên một giọng nói rất quen thuộc.