Giày thêu đẫm máu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:27:21
Lượt xem: 101
14.
"Ngô kim hạ bút, vạn quỷ phục tàng."
Một tiếng sét vang dội đưa tôi trở lại hiện thực, khi tôi mở mắt ra, tôi thấy Du Phương nôn ra máu, miệng thở hổn hển.
Du Phương thở hồng hộc nói: "Thật nguy hiểm, tôi nghĩ anh sắp bị quỷ nhập rồi. Cuối cùng tôi cũng kéo được lại."
Tôi đang định nói, lại bị một nụ cười nham hiểm cắt ngang.
Trong chớp mắt, Bạch Thúy Thúy đầu đội mũ phượng hoàng, vai quàng khăn xuất hiện trong tầm mắt của Du Phương và tôi.
Cảm giác bị áp bức mạnh mẽ đến mức cả tôi và Du Phương đều không khỏi run rẩy.
Khóe môi Bạch Thúy Thúy cong lên một cách kỳ lạ không thể giải thích được, cô nói: "Nếu tôi không cố ý để anh ta đi, anh nghĩ mình có thể kéo anh ta ra bằng công lực của mình không?"
“Cô muốn thế nào?” Tôi mở miệng hỏi Bạch Thúy Thúy.
Trên mặt Bạch Thúy Thúy hiện lên một tia oán hận, "Ta muốn bọn họ nợ m.á.u phải trả bằng máu."
"Tuy nhiên, thời gian đã trôi qua, mấy trăm năm đã thay đổi, ta không còn biết tung tích của bọn họ. Ngươi có trách nhiệm tìm kiếm bọn họ thay ta, và vậy thì ta sẽ để ngươi cùng những người nhà họ Lưu đi, thế nào?"
"Được." Tôi đồng ý không chút do dự, thứ nhất là vì tôi không đủ tư cách để từ chối, thứ hai là vì tôi đã trải qua tất cả những gì cô ấy đã trải qua, tôi cũng cảm thấy như bản thân mình bị như vậy, sự oán giận khó nguôi ngoai.
16.
Sau khi Bạch Thúy Thúy rời đi, Du Phương nhìn tôi với vẻ cay đắng và hận thù, "người của một trăm năm trước, chúng ta nên tìm hậu duệ của họ ở đâu?"
Tôi lắc đầu, nhìn chằm chằm vào Du Phương nói: "Tôi nghĩ tôi có thể đã biết con cháu của họ ở đâu."
Du Phương khó tin nhìn tôi, "Sao anh lại nói thế?"
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giay-theu-dam-mau/chuong-7.html.]
"Đầu tiên, khi Vương Sơn đưa cho tôi đôi giày thêu, hắn đã gọi tôi là Đại Triều Phụng, điều này chứng tỏ hắn là một người hiểu biết."
"Nhưng khi chúng ta hỏi đường, hỏi thăm trong thôn, chúng tôi đi đến kết luận rằng Vương Sơn chỉ là một nông dân bình thường."
"Điều này có nghĩa là Vương Sơn chưa ra ngoài học nghề. Cho nên tay nghề của Vương Sơn chỉ có thể là được tổ tiên truyền lại."
Du Phương nhìn tôi, hiểu ra: "Ý anh là tổ tiên của Vương Sơn cũng làm nghề âm dương?"
Tôi gật đầu, “Rất có thể Bạch Thúy Thúy đã bị tổ tiên của Vương Sơn đóng đinh vào quan tài.”
Sau khi tôi nói xong, Du Phương lắc đầu, “Lời nói của anh quá vội vàng, người có tổ tiên làm nghề âm dương có rất nhiều, không thể chỉ vì điều này mà đánh giá những người ở thôn Hoàng Khê là kẻ thù của Bạch Thúy Thúy.”
“Tất nhiên không phải chỉ vì điều này. Từ góc độ phong thủy, thôn Hoàng Khê được bao quanh bởi núi sông, nên lẽ ra nó là một nơi đầy hoa lá. Nhưng anh có để ý, nơi chúng ta đi qua hầu như không có cỏ mọc không?"
Du Phương ngạc nhiên nhìn tôi, "Anh thực sự biết thuật Phong thủy."
Tôi gật đầu, "Đại Triều Phụng, cái gì cũng biết một chút."
Du Phương không tiếp lời tôi, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nơi đó không có cỏ mọc ở dưới những tán lá tươi tốt, có nghĩa là nơi này âm khí rất nặng.”
“Anh nghi ngờ hồn phách của nhóm người vẫn còn ở đó?"
"Đúng vậy." Tôi gật đầu, "Nhóm người đó lúc trước lấy oán trả ơn và phạm một tội ác tày trời. Nếu tôi đoán không sai, nhóm người đó mặc dù đã c.h.ế.t cũng không dám xuống địa ngục để báo cáo."
"Tôi đoán họ vẫn đang kẹt lại ở dương gian."
Nghe vậy, Du Phương hưng phấn đứng dậy vỗ tay: "Tốt, ngày mai là ngày tam phá chết, bách quỷ dạ hành, không có kiêng kỵ gì."
"Ngày mai chúng ta đi thôn Hoàng Khê đi, làm thủ thuật dụ đám quỷ đó ra ngoài, như thế này chúng ta sẽ biết chúng có phải là kẻ thù của Bạch Thúy Thúy hay không.”