Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giày thêu đẫm máu - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-13 20:26:38
Lượt xem: 138

13.

Buổi tối, Du Phương vây quanh tôi một vòng nến trắng. 

 

Vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói với tôi: “Tôi sẽ dẫn hồn vào trận, đợi lát nữa thì quỷ sẽ nhập hồn vào cậu, cậu sẽ có thể xem được câu chuyện cuộc đời của cô ấy.” 

 

“Cậu phải nhớ một điều, đừng bao giờ bị oán khí của nữ quỷ dẫn đường, nên nhớ cậu là cậu, cô ta là cô ta, đừng để bị lừa, cũng đừng coi cậu là cô ta, nếu không thần linh khó có thể cứu cậu." 

 

Tôi trịnh trọng gật đầu nói: "Đừng lo lắng." 

 

Du Phương nhẹ nhàng thở dài, bắt đầu thi pháp. 

 

Sau đó một cơn gió thổi qua và tôi hoàn toàn bất tỉnh.

 

14.

Tên tôi là Bạch Thúy Thúy, gia đình tôi ở thôn Bạch gia nổi danh nhà giàu. 

 

Bởi vì chỗ của chúng tôi ở nơi hẻo lánh, lại được kỳ nhân dị sĩ bố trí trận pháp ngũ hành bát quái, người bình thường không thể vào được nếu không có người dẫn đường. 

 

Vì vậy, trong thời đại chiến loạn tàn khốc, dân chúng lầm than, cuộc sống ở thôn Bạch gia vô cùng yên bình, đàn ông làm ruộng, phụ nữ dệt vải vui vẻ. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

Sự c.h.ế.t chóc trong chiến tranh đang ở rất xa chúng tôi. 

 

Tôi cũng thỉnh thoảng nghe thấy những người đến thị trấn để mua nhu yếu phẩm hàng ngày, mới biết được, bên ngoài đang có chiến tranh. 

 

Khi nghe họ nói kẻ xấu phạm đủ mọi tội ác như đốt phá, đánh gi3t, cướp bóc, không tội ác nào không làm, tôi sợ đến mức co rúm lại trong vòng tay của cha. 

 

Cha bị tôi ôm cười ha hả, bế tôi lên nói, chỉ cần có cha ở đây, không ai có thể làm tổn thương một sợi lông tơ của tôi, được cha ôm quả thật là tôi yên tâm. 

 

Cuộc sống thật là hạnh phúc. 

 

Nhưng hạnh phúc này nhanh chóng tan vỡ. Tôi nhớ rõ hôm đó là một buổi chiều đầy nắng, một nhóm người đầy m. á. u đang đi tới đi lui trước cổng thôn chúng tôi. 

 

Bởi vì ngũ hành bát quái trận nên chúng tôi có thể nhìn thấy họ, nhưng họ không thể nhìn thấy chúng tôi. 

 

Trong nhóm đó có một số người hiểu biết, dập đầu với thôn chúng tôi ba lần. 

 

Hắn ta hét lên điều gì đó, "Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho sự hưng thịnh và suy vong của một đất nước. Họ đều là những người lính chính nghĩa, hiện họ đang bị quân xâm lược truy lùng, cầu chúng tôi mở một cánh cửa cho họ vào." 

 

Cha và mấy người trong thôn im lặng, vẻ mặt nặng nề. 

 

Một lúc lâu sau, cha tôi và các chú bác trong thôn cuối cùng cũng mủi lòng, ra ngoài dẫn cả đoàn vào thôn. 

 

Cha mẹ tôi phục vụ cả nhóm đồ ăn thức uống ngon, thậm chí còn tìm một thầy lang trong thôn để chữa trị cho cả nhóm. 

 

Có thể nói, nhóm người đó chịu ân huệ từ mọi gia đình ở đây. 

 

Nhưng tôi không thích họ lắm, tôi luôn cảm thấy họ nhìn tôi một cách kỳ lạ, giống như một con sói đang nhìn con mồi. 

 

Dần dần, vết thương trên người trên người được chữa lành, cơn ác mộng thôn Bạch gia cũng ập đến. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giay-theu-dam-mau/chuong-6.html.]

Nhóm người kia vừa mới đến vốn khiêm tốn, kính cẩn ngày càng trở nên tác oai tác quái hơn. 

 

Họ thậm chí còn đem con trâu dùng cày ruộng của gia đình chú Ngưu đem làm thịt ăn. 

 

Chú Ngưu rất tức giận, đi tranh cãi với bọn họ, bọn họ trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t chú Ngưu. 

 

Khi cha nhìn thấy tư thế này, ông nhanh chóng ra lệnh cho chú Đại Hoàng đưa một nhóm các cô gái nhỏ chúng tôi vào hang trốn đi. 

 

Nhưng chính cha tôi đã dẫn dắt các thanh niên trong làng đi tìm nhóm người đó để liều mạng. 

 

Cha tôi nói: “Con gái đừng quay lại nữa, đợi cha đi đón con nhé”. 

 

Cha trước nay chưa bao giờ lừa tôi, cho nên liền chờ.

 

Nhưng lần này cha tôi đã thất hứa, tôi đợi nửa tháng vẫn không thấy cha.

 

Tôi nhớ cha nên lần đầu tiên không nghe lời cha, tôi nhân lúc chú Đại Hoàng không chú ý liền lén lút chạy về thôn. 

 

Tuy nhiên, sau khi trở về, tôi không gặp người quen nào cả, cha, Tiểu Phương Tử, A Nương, chú Tiểu Trương và Đại Lưu đều không thấy ai cả. 

 

Lúc này, nhóm người phát hiện ra tôi, bọn họ đều rất vui mừng khi nhìn thấy tôi, trên mặt mang theo nụ cười nham hiểm. 

 

Sau đó, họ bắt được tôi, hết người này đến người khác lăng mạ tôi, và ngay khi tôi nghĩ mình sắp chết, cuối cùng họ cũng thả tôi ra. 

 

Tôi hận lắm, dù có sống cũng không thể trả thù. Đúng lúc tôi muốn chết, chú Đại Hoàng đã tìm được tôi.

 

Trên mặt chú Đại Hoàng cũng mang rất nhiều hận ý, hắn nói hắn lén lút tới đây, không có năng lực đem tôi đưa ra ngoài. 

 

Mục đích hắn đến đây là bảo tôi cố sống tốt mạnh thêm mười ngày nữa.

 

Mười ngày sau sẽ có nhật thực toàn phần, nếu lúc đó tôi chết, tôi sẽ trở thành lệ quỷ và báo thù cho thôn Bạch gia. 

 

Sau đó, tôi trở thành đồ chơi của đám người đó, nghiến răng cầm cự mười ngày, ở ngày thứ mười, tôi đội chiếc mũ phượng hoàng, khăn quàng vai mà cha mẹ đã chuẩn bị sẵn cho tôi treo cổ. 

 

Đám người sợ hãi khi thấy tôi c.h.ế.t trong lúc nhật thực toàn phần. 

 

Một số người trong số họ có hiểu biết và biết rằng nếu để tôi một mình, tôi sẽ trở thành lệ quỷ. 

 

Thế là họ đóng đinh xác tôi vào quan tài bằng những chiếc đinh linh hồn đẫm m.á.u chó đen. 

 

Bảy mươi bảy bốn mươi chín chiếc đinh gi3t c.h.ế.t tâm hồn, đinh trấn hồn. 

 

Ngay khi tôi sắp hồn phi phách tán, không bao giờ được siêu sinh, chú Đại Hoàng thừa dịp bóng đêm đã bí mật đào mộ tôi. 

 

Hắn đã cướp tôi ra, bốn mươi chín chị em, bốn mươi chín cô gái như bông hoa đã tự nguyện hy sinh bản thân. 

 

Họ dùng m.á.u của mình để bù đắp những tổn thương mà Đinh Trấn Hồn đã gây ra cho tôi. 

 

Trước khi chìm vào giấc ngủ hoàn toàn, tôi nghe được chú Đại Hoàng dặn dò: “Thúy Thúy, khi tỉnh dậy, đám người kia nợ m.á.u phải trả bằng máu, làm cho họ không có con cháu.”

 

Loading...