Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giải Cứu Con Gái - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:33:00
Lượt xem: 491

Con bé bị đi ngoài, tôi đến công ty tìm lãnh đạo xin nghỉ phép cho anh ta, để anh ta đưa con bé đến bệnh viện, còn tôi thì tiếp tục đi làm.

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Con bé nằm viện hết gần nửa tháng lương của anh ta, anh ta kêu ca xót ruột. Con bé khó chịu nên khóc suốt, anh ta bị hành hạ đến mức suy nhược thần kinh. Từ lúc đó, anh ta mới biết, nuôi con không phải là chuyện dễ dàng.

 

Ban đầu anh ta chẳng biết làm gì, thấy tôi hoàn toàn không động tay vào, anh ta dần dần học được cách pha sữa, thay tã. Bối Bối khóc, anh ta lại học theo tôi, vừa bế con vừa đi lòng vòng khắp nhà. Anh ta mới chăm con được có một tháng đã kêu ca đau lưng. 

 

Những bệnh tôi mắc phải sau khi sinh con ở kiếp trước, giờ chồng tôi cũng bị y như vậy. Kiếp trước, anh ta nói tôi trong thời gian ở cữ cứ thích ăn cay nên mới bị đau lưng, đều là do tôi tự làm tự chịu.

 

Kiếp này, anh ta chăm con, tôi được nghỉ ngơi thoải mái. Người không đau nhức, sức khỏe hồi phục rất tốt. Làm gì có bệnh hậu sản, tất cả đều là do vất vả chăm con mà ra cả. 

 

Cứ mỗi lần anh ta than vãn đau lưng, tôi lại bắt chước giọng điệu của anh ta ở kiếp trước mà nói: "Anh là con trai, làm có tí việc mà đã kêu đau lưng rồi."

 

Vật lộn được vài tháng, anh ta thực sự chịu hết nổi: "Tiểu Đình này, ban ngày anh còn phải lái xe, dạo này anh mệt lắm rồi, không còn sức đâu mà trông con nữa." 

 

Tôi cười khẩy: "Mệt à? Trước đây lúc tôi chăm con, chẳng phải anh thấy nhàn hạ lắm sao?" 

 

Anh ta cười khổ sở: "Giờ anh mới biết là trước đây anh đã có lỗi với em, nhưng anh phải đi làm, không còn cách nào khác." 

 

Tôi nói: "Anh đi làm, còn tôi không phải đi làm à? Tôi không phải làm việc à? Anh mệt, tôi không mệt à? Anh nghĩ số tiền anh kiếm được đủ cho mẹ con tôi sống sung sướng chắc?" 

 

Văn Bình bĩu môi không nói gì nữa. Tuy nói vậy, nhưng tôi cũng biết, lái xe mà không được nghỉ ngơi đầy đủ thì rất nguy hiểm. Nhưng không sao, hiện tại công việc kinh doanh của tôi rất thuận lợi, đợi kiếm đủ tiền, tôi sẽ cho Văn Bình ở nhà làm ông bố bỉm sữa toàn thời gian. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giai-cuu-con-gai/chuong-8.html.]

 

Nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước, việc buôn bán của tôi rất phát đạt. Tôi lại thuê một cửa hàng khác, thuê người bán hàng, chẳng mấy chốc đã kiếm được mười nghìn tệ đầu tiên trong đời, thời đó đây là một số tiền rất lớn. 

 

Tôi bàn với chồng, tôi ra ngoài làm, để anh ta ở nhà chuyên tâm chăm con.

 

Lúc đầu chồng tôi không chịu, sau thấy công việc làm ăn của tôi ngày càng phát đạt, anh ta mới đồng ý. 

 

Đúng là phụ nữ phải có tiền. Việc nhà được phân công lại, tôi ra ngoài làm ăn, chồng tôi ở nhà giặt giũ nấu nướng, chăm con.

 

Kiếp trước, tôi vừa phải lo cho Bối Bối vừa phải lo làm ăn, khiến sức khỏe kiệt quệ. Kiếp này, không còn gánh nặng, không chỉ công việc thuận lợi, mà sức khỏe và tinh thần của tôi cũng tốt hơn kiếp trước rất nhiều. 

 

Mẹ chồng tôi biết chuyện, từ quê lên mắng tôi: "Cô là phụ nữ, sao không làm việc nhà, lại để đàn ông chăm con? Làm gì có ai làm mẹ như cô?" 

 

Tôi cười nhạt: "Anh ta là đàn ông, có tàn phế đâu mà không làm việc nhà hay chăm con được? Con trai bà chẳng có học hành, cũng chẳng có năng lực. Nếu anh ta lo đủ cho mẹ con tôi, tôi việc gì phải lao ra ngoài buôn bán cực nhọc? Nếu bà không ưng thì bảo con trai bà ly hôn đi, để xem bà có tìm được đứa con dâu nào vừa biết kiếm tiền như tôi không?"

 

Mẹ chồng tôi chỉ biết bĩu môi, ngậm bồ hòn làm ngọt. Bà già này chỉ biết có tiền, bà ta không muốn mất đi cô con dâu kiếm tiền giỏi như tôi, nên đành phải câm miệng. 

 

Mẹ chồng thương con trai, từ quê lên phụ trông cháu. Ở nhà tôi, bà ta suốt ngày sai tôi nấu cơm, rửa bát, nhưng tôi giả vờ không nghe thấy. Mỗi lần bà ta càu nhàu, tôi liền gọi Văn Bình ra làm, vài lần như thế, bà ta cũng dần bỏ hẳn.

 

Mẹ chồng ở nhà tôi chưa được nửa năm, vì Bối Bối quá khó bảo nên bà ta đành chuồn thẳng.

 

Trước khi về quê, bà ta cũng nghĩ thông, còn dặn chồng tôi: "Tiểu Đình kiếm tiền cực nhọc, con chăm con được thì cố mà làm."

Loading...