Giải Cứu Con Gái - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-28 18:31:07
Lượt xem: 435
Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được nữa, giơ tay tát chồng một cái. Chồng tôi ngơ ngác hỏi: "Tiểu Đình, em làm sao thế? Có phải sức khỏe không được tốt không?"
Hỏi thế mà cũng hỏi được, phụ nữ nào mới sinh con xong mà khỏe mạnh được? Thấy tôi đánh chồng, mẹ chồng tôi cũng kích động đứng dậy, lớn tiếng hỏi: "Con làm cái gì đấy? Sao tự dưng lại đánh người?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi bình tĩnh nói: "Văn Bình, tôi hỏi anh, lúc nãy tôi sinh con, anh đi đâu? Có phải đi uống rượu không?"
Chồng tôi ấp úng: "Sao em biết?"
Chuyện này ban đầu tôi không hề hay biết. Mãi đến kiếp trước, sau khi con bé lớn, tôi mới tình cờ nghe được lúc chồng tôi khoe khoang với mấy người bạn.
Anh ta huênh hoang nói: "Vợ tôi sinh con, sinh mãi không được, tôi nào có thời gian mà chờ, tôi ra ngoài uống rượu với bạn bè. Đến lúc tôi ngủ dậy thì con đã đẻ xong rồi."
Anh ta đâu biết rằng, trong lúc anh ta đang nhậu nhẹt với bạn bè, tôi bị khó sinh, suýt nữa thì mất mạng.
Chồng tôi nói: "Thế em muốn anh phải làm gì? Anh ở đó cũng có làm được gì đâu, chẳng lẽ lại không được uống rượu? Em không thể thông cảm cho anh một chút à?"
Tôi sinh con khổ sở như vậy, mà còn phải thông cảm cho anh sao? Mẹ chồng tôi cũng nói: "Con đánh người vì chuyện này là không đúng, nó là đàn ông con trai, đàn bà sinh con, nó biết làm gì?"
Đúng là cái kiểu đấy, đẻ con thì không giúp được gì, nuôi con cũng không giúp được gì, lúc nào cũng chỉ có một mình tôi tất bật.
Mẹ chồng tôi nói tiếp: "Biết là con sinh con vất vả, nhưng phụ nữ nào chẳng phải trải qua như vậy? Chỉ có con là không chịu được à? Chẳng lẽ con đau, con cũng muốn con trai tôi phải đau khổ theo sao?"
Tôi cười lạnh: "Tại sao lại không? Sau này nếu tôi không được sống yên ổn, thì anh ta cũng đừng hòng được sung sướng."
Nửa đêm, Bối Bối lại thức giấc, b.ú sữa no rồi mà vẫn khóc. Không còn cách nào khác, tôi đành phải dậy bế con đi qua đi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/giai-cuu-con-gai/chuong-7.html.]
Cơ thể sau sinh vốn chưa hồi phục, lại còn phải bế con, tuổi còn trẻ mà đã mang bệnh vào người, sau này lớn tuổi hơn một chút, chỉ cần hơi làm việc nặng là lại đau lưng.
Vì chuyện này, Văn Bình không biết bao nhiêu lần chửi tôi là đồ đỏng đảnh. Tôi nhẹ nhàng dỗ dành Bối Bối, vừa bế vừa ru, nhưng con bé vẫn không chịu nín.
Chồng tôi bị đánh thức, anh ta cầm gối ném về phía hai mẹ con tôi: "Khóc khóc, khóc cái gì mà khóc! Em làm mẹ kiểu gì thế, dỗ con cũng không xong à? Dỗ lâu như vậy rồi mà vẫn không nín? Em còn biết làm cái trò trống gì?"
Hai kiếp trước, Văn Bình cũng nóng nảy như vậy, chỉ cần hơi ồn ào một chút là anh ta lại mắng chửi mẹ con tôi. Nhưng vì công việc của anh ta, sợ ban ngày lái xe không an toàn, nên tôi cứ nhẫn nhịn mãi. Kiếp này, tôi sẽ không để anh ta được yên thân nữa.
Tôi chạy vào bếp, lấy một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân anh ta. Tôi không ngủ được, thì anh cũng đừng hòng mà ngủ.
Giữa mùa đông giá rét, Văn Bình bị dội cho một chậu nước lạnh ngắt từ đầu đến chân, tỉnh ngủ hẳn.
"Từ Tiểu Đình, em bị điên rồi à!"
Tôi cười lạnh: "Con không phải chỉ của mình tôi, anh làm bố mà không biết dỗ con sao? Con gái tôi lớn lên mà không có bố à? Từ nay trở đi, anh ngủ với con bé, con bé khóc thì anh dỗ. Tôi cũng không cho con b.ú sữa mẹ nữa, dù sao sữa tôi cũng chẳng có nhiều, con bé đói thì anh pha sữa công thức cho nó uống, nó không chịu uống thì cứ để nó khóc."
Văn Bình giả vờ như không nghe thấy, trở mình sang phía bên kia giường chưa bị ướt, quay lưng về phía tôi, định tiếp tục ngủ. Tôi lại vào bếp lấy thêm một chậu nước lạnh, dội lên người anh ta.
"Văn Bình, anh nghe cho rõ đây, sau này nếu tôi không được ngủ thì anh cũng đừng mong được ngủ."
Văn Bình nhảy dựng khỏi giường, chỉ tay vào mặt tôi. Anh ta vừa định mở miệng, tôi đã cho anh ta một cú đá lăn quay ra giường.
Tôi nói: "Nếu sau này anh còn không chịu chăm con, tôi sẽ bế Bối Bối đi ngay lập tức." Nói xong, tôi ném con bé cho anh ta, lấy một cái chăn mới rồi đi sang phòng khác.
Từ đó trở đi, Văn Bình ngoan hơn hẳn, quả nhiên, có những lúc mình phải làm cho ra ngô ra khoai, trước đây tôi quá hiền lành, để cho con gái với chồng leo lên đầu lên cổ mình ngồi. Tôi cũng nói được làm được, giao Bối Bối hoàn toàn cho chồng tôi.