Giả Vờ 1 - Chương 18.2
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:27:49
Lượt xem: 14
Ôn Du ngồi dưới gốc cây ngoài sân lột bắp, Ôn Nam Tịch đeo tai nghe ngồi bên cạnh giúp bà lột, mấy người hàng xóm đi tới ngồi cạnh họ trò chuyện, một trong số những người hàng xóm thở dài: “Năm nay ngày càng có ít người trở về làng.”
Ôn Du cười nói: “Đúng vậy, mọi người ở thành phố lớn ăn tết cả rồi.”
Người hàng xóm kia tên là Triệu Khiết.
Bà ta nói: “Nơi này của chúng ta, người được gả đi tốt nhất chắc chắn là Ngu Viện Viện.”
Nói xong, bà ta mới phản ứng lại, theo bản năng liếc nhìn Ôn Du. Ôn Du dừng lại, chỉ cụp mắt xuống, Ôn Nam Tịch nhìn người tên Triệu Khiết kia, một người hàng xóm khác trả lời: “Viện Viện có năng lực, năm ngoái cô ấy về quê, nhà nào cũng đến ngồi trò chuyện. Hiện tại, cô ấy lái xe hơi sang trọng, sống trong biệt thự. Con gái cũng rất xinh đẹp giống như một nàng công chúa, gặp mọi người đều mỉm cười, tính cách rất tốt”.
Ôn Nam Tịch nắm tay Ôn Du, muốn đưa bà rời đi.
Ôn Du không muốn thất lễ lộ liễu như vậy, bà rất để ý, ấn chặt cổ tay Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch điều chỉnh âm lượng tai nghe, giọng nói của bọn họ vẫn không ngừng vang lên. Ngu Viện Viện tốt bụng, Ngu Viện Viện ân cần, Nhan Khả xinh đẹp và hào phóng, Nhan Khả lễ phép đàng hoàng, Nhan Khả có thành tích học tập tốt, toàn đứng nhất nhì trường.
Ôn Nam Tịch hít thở không thông.
Bên kia truyền đến tiếng quát tháo, ba người hàng xóm đang nói chuyện phiếm, nói một tiếng với Ôn Du rồi đứng lên, Ôn Nam Tịch thậm chí không ngẩng đầu lên, không để ý tới bọn họ.
Ôn Du buông trái bắp ra.
Ôn Nam Tịch tháo tai nghe, nhìn về phía Ôn Du, lúc này cô mới lên tiếng: “Mẹ, con sẵn sàng đi đến tận cùng trái đất, xa thật xa, đến khi nào không còn nghe được tin tức gì về hai mẹ con bọn họ nữa. “
Ôn Du ngước mắt nhìn, nắm chặt cổ tay con gái, không nói một lời.
–
–
Năm nay trôi qua rất nhanh, kỳ nghỉ cuối cấp lại rất ngắn.
Năm nay Ôn Nam Tịch vẫn chăm chỉ ôn bài, lười ra ngoài giao lưu xã hội nhưng cũng không tránh khỏi miệng bà cụ, mở miệng ra là Viện Viện, Nhan Khả, sau đó lại kêu Ôn Du vì việc học của Nam Tịch nên trở về Đa Thành trước.
Ôn Hữu Đào cũng bận rộn với công việc nên nhờ người chăm sóc kỹ Trương Như Ngọc, sau đó thì thu dọn đồ đạc trở về Đa Thành.
Ngày cô trở lại Đa Thành, giao thông tắc nghẽn, xe bị kẹt ở chợ đêm, Ôn Nam Tịch thấy rất nhiều người xuống xe đi bộ về nhà nên cũng mở cửa xe tự mình đi bộ về.
Ôn Du muốn đi theo.
Ôn Hữu Đào một mình lái xe mệt mỏi, gọi Ôn Du trở về, Ôn Nam Tịch nói: “Mẹ, không sao, một mình con đi bộ về, tiện thể đi dạo ở ngõ Nam An.”
Đây là nơi mà bọn họ đã sống hơn mười năm, Ôn Du dừng lại, để con tự mình đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-18-2.html.]
“Nhớ trở về ăn tối nhé.”
“Dạ.”
Ôn Nam Tịch mặc áo khoác đỏ, quàng khăn trắng đi vào đoàn người đông đúc đang đi bộ, hôm nay có chút ánh nắng chiếu vào.
Ôn Nam Tịch chậm rãi đi bộ, qua cổng trường trung học số 2 là tới ngõ Nam An.
Có rất nhiều người ở trạm xe buýt.
Phó Diên mặc áo khoác đen, cúi đầu bấm điện thoại di động, nổi bật giữa đám đông.
Đàm Vũ Trình mua một chiếc điện thoại di động mới, đứng trước mặt cậu, mở điện thoại lên, ấn vào camera, gọi một tiếng: “Phó Diên.”
Phó Diên tùy ý ngước mắt lên.
Tách một cái, một bức ảnh đã thành hình, Phó Diên lười biếng nói: “Cậu nhàm chán quá rồi đó, xóa đi.”
“Tớ mới mua điện thoại, xem thử xem.” Đàm Vũ Trình nghịch nghịch, “Này, cô bạn gái này xinh quá… Hình như tớ đã từng gặp ở đâu rồi, hình như cậu cũng gặp qua rồi đó?”
Cậu ta xoay điện thoại lại cho Phó Diên xem.
Phó Diên liếc nhìn Ôn Nam Tịch đứng ở đầu ngõ Nam An, cô chỉ vô tình lọt vào ống kính, khuôn mặt một bên được ánh nắng chiếu vào đẹp như tranh vẽ, chiếc áo khoác đỏ rất hợp với cô, còn chiếc khăn quàng cổ màu trắng khiến cô trông sang trọng, trắng trẻo.
Cậu và cô một trái một phải cùng chụp chung một bức ảnh.
Cậu không ghét bức ảnh chụp này nữa, xoay người đi về phía ngõ Nam An, nói: “Cậu về trước đi.”
“Đừng xóa ảnh.”
“Này, Phó Diên!” Đàm Vũ Trình sửng sốt vài giây, sau đó lại nhìn bức ảnh trong điện thoại, đột nhiên, cậu ta như đã hiểu ra điều gì đó.
–
–
Ôn Nam Tịch đi vào đầu ngõ, muốn đến quán Internet, bỗng chiếc mũ trên cổ bị người nào đó kéo lại, cô quay người bắt gặp ánh mắt của Phó Diên, cậu đang đứng ở đầu hẻm, tay đút túi quần nắm chiếc mũ của cô, ấm áp như ánh mặt trời mùa đông, hơi nhướng mày nói:
“Về rồi à?”
Ôn Nam Tịch khựng lại, nhướng mày: “Ừm, tôi về rồi.”