Giả Vờ 1 - Chương 18.1
Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:27:36
Lượt xem: 7
Diên: Đúng.
Ôn Nam Tịch: [Ừm]
Ôn Nam Tịch hỏi: Cậu về tới nhà chưa?
Diên: Vừa mới tới.
Ôn Nam Tịch cầm lấy cây kẹo m út, mở ra, cho vào miệng, nhắn trả lời cậu.
Ôn Nam Tịch: Vậy ngủ ngon.
Diên: Ngủ ngon.
–
–
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, cuối học kỳ lại càng căng thẳng hơn, giữa giờ còn có bài kiểm tra, điểm của Nhan Khả vẫn thấp hơn Ôn Nam Tịch, cô ta nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống. Ngày nào cô ta cũng đến trường sớm, tiết tự học vào buổi tối cũng không hề xin nghỉ. Thi cuối kỳ xong là năm cuối cấp chính thức bước vào kỳ nghỉ đông.
Năm nay cô không thể ở lại Nam An đón Tết, phải về quê.
Bởi vì sức khỏe của bà nội Ôn Nam Tịch không tốt, phải về chăm sóc bà nên cả nhà thu dọn hành lý, Ôn Hữu Đào lái xe tới, Ôn Du và Ôn Nam Tịch xách hành lý xuống lầu rồi lên xe.
Thời tiết rất lạnh.
Ôn Nam Tịch mặc áo khoác dày, quàng khăn quàng cổ, ngồi một mình ở ghế sau nghe nhạc bằng tai nghe, không hiểu sao cô lại nhớ đến cái đêm trên xe buýt với Phó Diên nghe nhạc bằng tai nghe của cậu. Cô dùng đầu ngón tay gõ lên điện thoại bấm phát bài “Trời nắng”, rồi nhìn ra phong cảnh phía bên ngoài cửa sổ.
Từ đây về quê phải mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Lúc bọn họ đến nơi đã là buổi chiều, cửa nhà vẫn tồi tàn như cũ, trong sân có mấy con gà chạy tới chạy lui. Ôn Nam Tịch và Ôn Du xách hành lý vào nhà, thoạt nhìn đã thấy Trương Như Ngọc ngồi trên ghế, hai mắt vô hồn. Người bà mồm mép lợi hại kia hình như đã thật sự mắc bệnh nặng rồi.
Ôn Hữu Đào cởi áo khoác nói: “Mẹ mắc bệnh Alzheimer, tôi đã thuê điều dưỡng đến.”
Dì điều dưỡng vào phòng, lấy tách trà ra đặt lên bàn, dáng người mập mạp đứng sang một bên mỉm cười. Ôn Du chào dì ấy, bà buộc tóc lên rồi tiến lên nắm tay Trương Như Ngọc: “Mẹ, chúng con về rồi.”
Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh Ôn Du, nhìn Trương Như Ngọc.
Trương Như Ngọc ngước mắt lên nhìn Ôn Du, sau khi mắc bệnh Alzheimer, bà không nhìn chằm chằm vào Ôn Du bằng ánh mắt không thân thiện như trước đây nữa mà nghiêng đầu xác nhận: “Viện Viện, con và Hữu Đào đã về rồi à?”
Lời vừa nói ra, Ôn Du liền ngây người.
Sắc mặt Ôn Hữu Đào cũng thay đổi, ông ta tiến lên nói: “Mẹ, đây là Ôn Du, Viện Viện không có ở đây.”
“Viện Viện, con chịu trở về với Hữu Đào rồi, Viện Viện—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-18-1.html.]
Trương Như Ngọc hoàn toàn không phản ứng gì với những lời nói bên ngoài, bà cụ chỉ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, nắm lấy tay Ôn Du không bỏ, trong miệng cứ gọi tên Viện Viện.
Ôn Du tái mặt, hốc mắt rưng rưng.
Sắc mặt Ôn Nam Tịch trở nên khó coi kéo tay mẹ ra, nói với Trương Như Ngọc: “Ôn Du, mẹ tôi là Ôn Du, tôi là Ôn Nam Tịch.”
Trương Như Ngọc ngước mắt lên, trong miệng vẫn gọi: “Viện Viện, con đừng đi, Hữu Đào sau này sẽ rất có tiền đồ.”
Ôn Du theo bản năng lùi lại mấy bước.
Ôn Hữu Đào nhìn dì điều dưỡng nói: “Đưa mẹ tôi vào đi, để bà ấy nghỉ ngơi một lát.”
Dì điều dưỡng thấy tình hình không ổn vội vàng bước tới đỡ Trương Như Ngọc. Phòng khách trở nên im lặng, Ôn Hữu Đào rót một tách trà, nói: “Mẹ mắc bệnh Alzheimer, cô đừng so đo với bà ấy.”
Nói xong, ông ta đặt tách trà xuống, đi theo vào gặp Trương Như Ngọc.
Ôn Du nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch kéo tay mẹ: “Mẹ.”
Ôn Du ngã ngồi xuống ghế, Ôn Nam Tịch rót cho bà một ly nước, Ôn Du hai mắt đỏ hoe nói: “Từ trước đến nay, cô ta rất biết cách làm cho người khác yêu thích, lúc mới vào nhà này, bà nội đã ngay lập tức ghét bỏ mẹ, nói mẹ không bằng cô ta.”
Ôn Nam Tịch cắn răng, im lặng.
Cô nói: “Bệnh Alzheimer thì sao chứ? Những người mắc bệnh Alzheimer thì được quyền coi khinh người khác à?”
Ôn Du liếc nhìn Ôn Nam Tịch.
Ôn Nam Tịch mím môi, không nói thêm nữa.
Ngày xưa bà cụ còn sung sức, nên cô thường xuyên tranh luận với bà cụ, bây giờ bà mắc bệnh Alzheimer nên cô phải im lặng tự mình nghẹn chết.
Bởi vì về muộn nên Tết Nguyên đán sắp đến.
Ôn Hữu Đào ở đây cũng được xem như người có tiền đồ, thỉnh thoảng có người đến ngồi tâm sự, pha trà. Ôn Du dọn dẹp nhà cửa, Ôn Nam Tịch mỗi ngày đều phải giải đề, thỉnh thoảng bà cụ nhìn thấy cô liền gọi cô một tiếng: “Nhan Khả.”
Một câu Ôn Nam Tịch cũng không đáp. Bà cụ ăn quả táo rơi xuống đất, cô nhặt lên cho bà, lau cũng không lau lại mà nhét lại vào tay bà cụ, sau đó bị Ôn Hữu Đào nhìn thấy. Sắc mặt Ôn Hữu Đào lạnh lùng kéo cô ra, Nam Tịch nhìn thấy bộ dáng của bà cụ nhất thời cảm thấy chán ghét.
Trở thành một người đáng ghét.
Ôn Du theo thói quen sửa lại cho bà cụ: “Mẹ, con là Ôn Du.”
Ôn Nam Tịch mỗi lần nghe được lời này, đều cảm thấy thương xót cho mẹ, về quê đón năm mới bà cũng không để yên cho hai mẹ con bọn họ.
Hôm nay.