Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ 1 - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:22:12
Lượt xem: 8

 

Mấy câu làm sai đều là đề thầy cô trường cấp ba số Một ra. Hai năm này Ôn Nam Tịch kém nhất vẫn là tiếng anh, nhưng lần thi này thành tích môn tiếng anh của cô đã có tiến bộ, nhưng toán và lý lại thấp hơn vài điểm.

Phó Diên lật xem bài thi của cô, từ toán đến lý, ánh mắt nhìn qua bài thi anh, Ôn Nam Tịch dùng tay che điểm đi, Phó Diên nhìn cô, “Bình thường tiếng anh của cậu không tốt lắm sao?”

Ôn Nam Tịch mím môi, gật đầu.

Tiếng anh của cô ngang với Nhan Khả, bình thường phát huy không ổn định, chủ yếu là nằm ở phần nghe. Phó Diên đưa tay cầm lấy bài thi của cô, Ôn Nam Tịch sợ cậu nhìn thấy điểm nghe thảm hại của mình nên một vàng tóm lấy, nhưng lại nắm phải cổ tay cậu, hai người ngẩn ra, lòng bàn tay cô vô cùng ấm áp.

Cô vội vàng buông tay ra.

Đầu ngón tay Phó Diên khựng lại, kéo bài thi qua, vàng tai cậu có hơi nóng, cậu tuỳ ý mở bài thi ra, nhìn thấy vài câu đề nghe.

Cô sai ba bài, cũng là ba bài duy nhất không có điểm.

Cậu nhướng mắt lên.

Ôn Nam Tịch ngậm kẹo m út không dám động, nhìn cậu, lí nhí: “Tôi có thể dùng điểm toán và lý bù lại không?”

“Cậu có từng nghĩ đến nguyên nhân mình thi không tốt không?” Giọng thiếu niên có hơi lười biếng, hỏi ngược lại.

Ôn Nam Tịch mím môi nghĩ ngợi.

“Phần nghe luôn là do khả năng nghe có vấn đề, cho dù có đổi gia sư khác cũng không có tác dụng.”

Phó Diên trầm mặc vài giây, “Tôi gửi cho cậu vài bài nghe, cậu tải về điện thoại, sau này khi không có việc gì làm thì mở ra, lúc nào cũng được.”

Nói rồi cậu liền lấy điện thoại gửi qua.

Ôn Nam Tịch ghé lại gần nhìn, cô nói: “Cảm ơn cậu, lát nữa về tôi sẽ tải, điện thoại tôi không có mạng.”

Phó Diên ừm một tiếng.

Giảng đề xong, Ôn Nam Tịch cất bài thi vào ba lô, nhìn thời gian trên máy tính, vẫn có thể nghe thêm hai, ba bài nhạc nữa. Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhà vệ sinh ở quán net ở phía sau quầy thu ngân, ông chủ có lắp một ngọn đèn rất kì quái, giống như ở trong quán bar vậy.

Nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa, mái tóc có hơi rối, đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra cô đã rửa mặt và rửa tay, sau đó sửa sang lại đầu tóc.

Ngay sau đó lập tức nhìn thấy Nhan Khả mặc đồng phục cùng Đàm Vũ Trình đi vào, bước đến bên cạnh Phó Diên, Nhan Khả dựa vào vị trí của Ôn Nam Tịch, váy cô ta khá ngắn, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, Đàm Vũ Trình dựa ở cạnh bàn Phó Diên, cười hỏi: “Bận xong chưa.”

Thấy vậy.

Ôn Nam Tịch thu đầu lại, dựa lưng lên tường, hai tay đút vào túi quần đồng phục, hơi ngây ra. Cô nghe thấy Phó Diên nói vẫn chưa xong, Đàm Vũ Trình tay đút túi quần, đứng thẳng lên nhìn cậu gõ code, Nhan Khả cũng thoải mái đứng nhìn.

Đàm Vũ Trình và Nhan Khả bắt đầu nói chuyện.

Giọng Nhan Khả truyền đến, “Tôi có thể học không?”

Đàm Vũ Trình cười haha: “Được chứ, sao lại không được, nhưng cậu lo mà duy trì thành tích trước đi.”

“Này.” Giọng Nhan Khả mang theo chút nài nỉ, “Sau cậu dạy tôi được không?”

“Bảo Phó Diên dạy cậu.”

Nhan Khả nhìn qua Phó Diên, Phó Diên đang đeo tai nghe, không nghe thấy, ngón tay thon dài của cậu gõ hàng lập trình cuối cùng, sau đó hoàn thành, cậu bỏ tai nghe xuống, nhìn về phía nhà vệ sinh.

Ôn Nam Tịch dựa vào cửa nhà vệ sinh không đi ra, cô không muốn đụng mặt Nhan Khả.

Cô buồn chán khẽ đá chân, sau đó nghe thấy giọng Nhan Khả truyền đến, “Ấy, ở đây có kẹo m út này, vị chocolate, Phó Diên, cho tớ đi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-11.html.]

Động tác chân của Ôn Nam Tịch khựng lại.

Ở bên ngoài, Phó Diên cầm balo lên, ngay trước khi Nhan Khả đụng vào chiếc kẹo m út kia, cậu đã cầm lấy nó trước, sau đó đút vào túi áo đồng phục. Đầu ngón tay Nhan Khả khựng lại, ánh mắt mang theo sự tủi thân, Phó Diên đút tay vào túi quần, lạnh giọng nói, “Đi đây.”

Cậu đi ra ngoài, lấy điện thoại ra.

Đàm Vũ Trình vỗ vai Nhan Khả, an ủi nói: “Đi thôi, không được động vào đồ của cậu ấy, cậu cũng không phải không biết.”

Nhan Khả mím môi, đeo balo lên, chiếc chuông nhỏ treo trên balo khẽ kêu, cô ta đi cùng Đàm Vũ Trình, vẫn tủi thân, “Có mỗi cái kẹo m út thôi mà.”

Đàm Vũ Trình bật cười, “Tôi còn không dám lấy, huống chi là cậu.”

Nghe thấy tiếng họ đã rời đi, Ôn Nam Tịch đi ra, trong bầu không khí vẫn còn mang theo chút hương nước hoa của Nhan Khả, cô đi đến cạnh bàn máy, máy đã tự động khoá, cô đeo ba lô lên, rút thẻ đem trả, mắt liếc qua chỗ của Phó Diên.

Màn hình đã tắt.

Cô thu lại ánh mắt, đi ra khỏi quán net.

Lúc này trời đã tối, ngõ Nam An sáng lên ánh đèn màu vàng quýt, cô đi qua con ngõ, mơ hồ nhìn thấy bóng hình ba người, họ đang đi về phía trạm xe bus, hai thiếu niên cao gầy đi cùng một cô gái mặc sơ mi trắng và váy xoè.

Ôn Nam Tịch rẽ sang một con ngõ khác, lên lầu, về đến nhà.

Ôn Hữu Đào ngồi trước máy tính, đang bận thiết kế, ông ngẩng đầu lên hỏi, “Đã có thành tích chưa?”

Động tác thay giày của Ôn Nam Tịch khựng lại, giọng cô rất nhỏ, sắc mặt không hề thay đổi, “Vẫn chưa.”

Ôn Hữu Đào nheo mắt, “Khi nào có nhớ đưa cho bố xem.”

Ôn Nam Tịch không đáp.

Cô cởi balo ra để lên sô pha, Ôn Du bưng đồ ăn ra, nhìn cô cười, “Về rồi à.”

Ôn Nam Tịch đi tới giúp bà lấy bát đũa, rất nhanh sau đó ba người cùng ngồi ăn cơm, điện thoại Ôn Hữu Đào vang lên liên tục, khá nhiều tin nhắn gửi đến, ông vừa làm việc vừa ăn cơm.

Ôn Du và Ôn Nam Tịch rất yên tĩnh, ăn cơm xong Ôn Du đi rửa bát, Ôn Nam Tịch vào phòng bếp đứng cạnh bà.

Ôn Du dịu dàng nói: “Phòng bếp toàn mùi khói dầu, con đi ra đi, lát nữa mẹ gọt hoa quả đem vào phòng cho con.”

Ôn Nam Tịch khựng lại, nhìn dòng nước chảy, nói: “Mẹ, lần này con lại xếp thứ hai, còn Nhan Khả đứng nhất lớp.”

Động tác của Ôn Du dừng lại.

Một lát sau, giọng bà mang theo vài phần thất vọng, “Không sao, lần sau lại cố gắng.”

Bà thường nói như vậy.

Đã hơn hai năm rồi bà vẫn nói như vậy, Ôn Nam Tịch mím môi, “Con xin lỗi mẹ.”

Cô không thể chiến thắng được con gái mối tình đầu của Ôn Hữu Đào. Ôn Du vội vàng ngẩng lên, Ôn Nam Tịch đi ra ngoài, cầm balo lên về phòng, cô ngồi xuống bên giường, lấy bài thi hôm nay ra để lên bàn học, bắt đầu ôn tập lại, Ôn Du gọt hoa quả mang vào, đặt lên bàn học cô, bà ôm Ôn Nam Tịch.

“Không sao cả, thực sự không sao đâu, thứ hai cũng rất tốt, con không có lỗi với bất kì ai cả, là mẹ có lỗi với con.”

Khoé mắt Ôn Nam Tịch đỏ ửng, vâng một tiếng.

Ôn Du vuốt tóc cô, “Tối nay nghỉ ngơi một hôm đi, đừng để mệt quá.”

 

 

 

Loading...