Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Giả Vờ 1 - Chương 11.1

Cập nhật lúc: 2024-11-23 18:22:24
Lượt xem: 11

“Vâng ạ.”

Còn việc nhà chưa làm xong, Ôn Du đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại. Ôn Nam Tịch cầm dĩa ăn hoa quả, ngây người ra, cô cầm điện thoại lên bắt mạng, trước kia Ôn Hữu Đào không cho cô bắt mạng, sau đó phát hiện cô còn không cả biết bắt nên cũng không còn giám sát chặt nữa.

Cô mở QQ lên.

Vài tiếng chuông vang lên, từ chiếc ảnh đại diện màu đen gửi đến.

Đính kèm file nghe.

Ở trên cùng có dòng chữ cậu gõ.

Diên: Ôn Nam Tịch.

Ba chữ ngắn ngủi được gửi từ sáng nay, cô chưa trả lời.

Chẳng trách cậu lại hỏi có phải cô bị thu điện thoại rồi không.

Cô tải bốn bài nghe xuống, mở ngăn kéo tủ lấy tai nghe màu trắng ra, sau đó c ắm vào điện thoại, cô mở to âm lượng lên, nghe thấy giọng đọc bài nghe tiếng anh trong đó, là một giọng nữ, có vẻ như là giáo viên tiếng anh, đọc rất chuẩn.

Một bài nghe không chỉ có một đoạn, mà bao gồm nhiều đoạn gộp lại.

Ôn Nam Tịch ít khi nghe bài nghe như vậy, hết bài này lại đến bài khác, hơn nữa cô theo bản năng đi tra ý nghĩa của bài nghe, nhưng cô phát hiện mình rất dễ nhầm những từ có phát âm giống nhau, đặc biệt là bài nghe có rất nhiều từ na ná nhau này, lúc này cô mới phản ứng ra, cậu đang muốn kiểm tra trình độ nhận diện từ vựng của mình.

Cô mở QQ, gõ chữ: [Vô cùng đa tạ.]

Diên: [Có mạng rồi à?]

Ôn Nam Tịch ngây ra: [Ừm.]

Phó Diên: [Ừm.]

Gửi xong cậu lại không online nữa rồi.

Ôn Nam Tịch chỉnh lại tai nghe, cầm bút viết lên giấy, nghe đi nghe lại bài nghe. Nghe đến khi tai có hơi nóng, thêm nữa trời đã muộn, cô mới tháo tai nghe xuống, xoa xoa tai, cô vẫn đang đăng nhập vào ứng dụng, nhấn mở vòng bạn bè, nhìn thấy dòng trạng thái mới nhất của Nhan Khả, cô ta đang đan khăn len.

Ngón tay sơn màu hồng làm động tác hình chữ V.

Châu Na Na hỏi: [Làm cho Phó Diên sao?]

Nhan Khả: [Ừm.]

Châu Na Na: [Hihi, Khả Khả, cậu đảm đang thật đấy.]

Nhan Khả: [Hì.]

Ôn Nam Tịch đọc xong, thoát khỏi vòng bạn bè.

QQ hiện lên dòng thông báo, chiếc ảnh đại diện màu đen gửi tin nhắn đến.

Diên: [Số điện thoại của cậu là bao nhiêu?]

Ôn Nam Tịch: [Của tôi?]

Diên: [Ừm.]

Ôn Nam Tịch khựng lại: [186…520]

Diên: [Ok.]

Đối phương không nói gì thêm, Ôn Nam Tịch thoát khỏi QQ, tắt mạng, sau đó lên giường đắp chăn đi ngủ.

Sau khi có thành tích thi tháng, thầy cô trường cấp ba số hai đều đang nghiên cứu những câu hỏi làm khó học sinh, sau đó mấy ngày liền đều giảng về nó, Nhan Khả mang len đến trường, cứ rảnh là sẽ đan, bởi vì quan hệ rộng nên không bị bắt được, đương nhiên cô ta cũng đeo tai nghe nghe tiếng anh ôn tập.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gia-vo-1/chuong-11-1.html.]

Thời gian cứ vậy trôi qua.

Nguyên Thư thấy vậy, sát lại gần Ôn Nam Tịch, “Nghe nói sắp đến sinh nhật Phó Diên rồi, cậu ta muốn tự đan khăn len tặng cậu ấy.”

Ôn Nam Tịch nghe vậy, không đáp.

Cô ôn tập đề toán.

Nguyên Thư hi hi ha ha, “Cậu nói xem, cậu ta có thể theo đuổi được Phó Diên không?”

Ôn Nam Tịch lắc đầu: “Tớ không biết.”

Nguyên Thư dựa lưng lên ghế, lật mở sách ra, “Vừa rồi tớ đi vào nhà vệ sinh thì nghe thấy Châu Na Na nói gần đây Nhan Khả rất căng thẳng, thường xuyên cảm thấy bất an, vì vậy mới tự mình chuẩn bị quà.”

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng.

Buổi trưa nhà ăn mất điện nên giờ đang kiểm tra, vì lo lắng học sinh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạm thời không mở một ngày, thời gian đột ngột, nhà trường đành mở cổng ngoài để học sinh ra ngoài ăn.

Ngõ Nam An và con đường cạnh trường số Một đầy các món ngon, Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư mua hai phần cơm rồi vào tiệm trà sữa ngồi ké điều hoà, tất nhiên cũng sẽ gọi thêm hai ly trà sữa uống.

Nhóm Nhan Khả ngồi ngay bàn bên cạnh, cười vui vẻ chuẩn bị gọi đồ, lúc này cửa tiệm được mở ra, Phó Diên và Đàm Vũ Trình bước vào, khoá áo đồng phục mở ra.

Lập tức thu hút được rất nhiều ánh nhìn.

Nhan Khả thấy cậu bước vào, lập tức đứng lên, “Phó Diên.”

Đàm Vũ Trình cười khoác tay lên vài Phó Diên, đi qua nói chuyện với Nhan Khả, mấy nữ sinh xung quanh mặt đỏ ửng nhìn Phó Diên, Phó Diên đang nhấn điện thoại, gương mặt vô cùng đẹp trai, Nhan Khả nhìn Phó Diên nói: “Hay là các cậu mời bọn tớ uống trà sữa đi.”

Đàm Vũ Trình cười trả lời: “Được chứ, có vài ly thôi mà.”

Phó Diên không đáp, cậu xoay người kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch đang cầm đũa ăn cơm.

Cậu nhìn cô vài giây, sau đó thu lại ánh mắt.

Đàm Vũ Trình đi mua trà sữa.

Phó Diên cũng đứng dậy đi đến quầy thu ngân, cậu mua thêm hai ly.

Rất nhanh sau đó Đàm Vũ Trình cầm trà sữa qua cho bọn họ, Nhan Khả cười tươi hớn hở, mặt vô cùng đắc ý, nhưng ngay lúc đó lại thấy Phó Diên cầm hai ly trà sữa đi về phía góc bên kia.

Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư đang nhìn menu, vừa ngẩng đầu đã thấy cậu đi tới, Phó Diên nhìn cô một cái rồi đặt hai ly trà sữa lên bàn.

Ngay sau đó.

Cả tiệm trà sữa trở nên yên lặng, Ôn Nam Tịch nhìn cậu, Nguyên Thư vô cùng kinh ngạc, Phó Diên mặt không thay đổi biểu cảm đút tay vào túi quần, thu lại ánh mắt, xoay người quay lại chỗ ngồi ở phía trước, ngồi xuống lấy điện thoại ra.

Nguyên Thư vẫn đang kinh ngạc không thôi, cô ấy nhìn Ôn Nam Tịch, rồi lại nhìn sang ly trà sữa, “Đây là gì vậy?”

Nhan Khả cũng kinh ngạc, sắc mặt khó coi, cô ta nắm chặt ly trà sữa nhìn Phó Diên, Đàm Vũ Trình hơi ngây ra, sau đó cười nhìn Nhan Khả, “Hình như họ cũng là bạn học của cậu.”

Nhan Khả bình tĩnh lại.

Châu Na Na lập tức ghé qua nói, “Có phải Phó Diên tưởng họ là bạn học của cậu nên mới mua không?”

Trái tim Nhan Khả đập thình thịch, cô ta nhìn Phó Diên.

Phó Diên cầm ly trà sữa uống một ngụm, vài sợi tóc rơi xuống trán, tay cậu rất đẹp, đang nghịch điện thoại.

Nguyên Thư khẽ kéo người Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch đưa tay qua cầm trà sữa, cắm ống hút lên đưa cho Nguyên Thư một ly, sau đó cũng cắm ống hút rồi uống, nói: “Uống đi.”

Nguyên Thư do dự vài giây, sau đó cầm ly trà sữa lên.

Uống thì uống.

Phó Diên mời, không uống mới là đồ ngốc.

Loading...