Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đừng đọc, sẽ khóc đấy! - Chương 9. Bố trở nên kỳ lạ

Cập nhật lúc: 2024-12-01 16:19:59
Lượt xem: 49

Bé khóc, khóc mãi cho đến khi thiếp đi, tỉnh dậy lại khóc tiếp, khóc đòi mẹ.

Bé được gửi đến nhà bà nội.

Bà nội ngồi trên xe lăn thở dài: "Thật là tội lỗi”

Bà nội luôn không ưa mẹ.

Vì bà không thích mẹ nên cũng không thích bé, trước giờ bé chỉ gặp nội có hai lần.

Bà nội nhờ bảo mẫu tắm cho bé, bảo mẫu lại không dám tắm cho bé, bà nói ở quê nhà bà điều cấm kỵ.

Những đứa trẻ ở cùng người c.h.ế.t nên được đưa đến chùa thanh tẩy trước.

Bà nội rất tức giận nên đã dùng nạng đứng lên để giúp bé tắm rửa.

Bà vừa lau người cho bé vừa khóc, nói rằng cuộc đời mẹ đã khổ, bé còn khổ hơn cả mẹ.

“Con muốn mẹ con” Bé cũng khóc.

Bà gọi cho bố, nhưng bố mãi không trả lời.

Bà nội bảo tài xế đưa chúng bé về nhà, quả nhiên bố có ở nhà, bố ngồi trước giường, còn mẹ không còn trên giường nữa.

Râu bố đã mọc lún nhún.

Mẹ trước đây luôn không thích râu của bố, nói rằng nó cạ lên mặt mẹ rất khó chịu.

Bố sẽ vui vẻ bế mẹ tới bồn rửa mặt làm nũng “làm giúp anh nào”

Mẹ sẽ cười dịu dàng, những ngón tay mảnh khảnh của mẹ sẽ cẩn thận giúp bố cạo râu.

Bố cứ nhìn mẹ rồi lại hôn mẹ.

Sau đó, mẹ sẽ nói chuyện với chính mình trong gương, nói rằng bố không nhìn mẹ mà đang nhìn người khác.

Bé tự nhủ, nhà chỉ có ba người, bố không nhìn bé, không nhìn mẹ thì nhìn ai?

Bà nói chuyện với bố nhưng bố không trả lời. Bé cảm thấy bố trở nên thật kỳ lạ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-doc-se-khoc-day/chuong-9-bo-tro-nen-ky-la.html.]

Bà nội tát bố một cái thật mạnh: “Khi người ta còn sống thì không biết quý trọng, giờ con bé c.h.ế.t rồi anh làm bộ làm tịch cho ai xem?”

"Anh định thế này đến bao giờ? Công ty anh thì sao đây? Anh không nghĩ cho con anh à?”

Sau đó bà nội nặng nề đặt bé vào lòng bố: “Anh hãy nhìn đi, con bé vẫn còn ở đây. Những gì anh làm ra với hai mẹ con nó vẫn còn nguyên ở đây”

"Mẹ từ đầu cũng đã cố gắng thuyết phục anh thế nào, Từ Như Ý là Từ Như Ý, Mạnh Dao là Mạnh Dao, nhưng anh cứ không nghe, giống như bị ma ám vậy."

“Bây giờ con bé đã mất, việc duy nhất anh có thể làm là nuôi dưỡng con gái của con bé thật tốt đi”

Bà nội mắng xong thì bỏ đi, để lại bé ngồi đó với bố.

Buổi tối dì Linh nhà bên mang đồ ăn cho hai bố con bé, dì cứ khóc mãi.

Dì ấy nói lúc đó nhìn thấy bé từ camera giám sát đang đi ngoài hành lang, dì ấy tưởng mẹ đưa bé đi chơi nên cũng không nghĩ nhiều.

“Tôi thực sự hối hận, sao lúc đó bé chạy ra xem một cái”Dì Linh bật khóc.

Sau khi dì Linh đi rồi, bố chợt nghĩ đến điều gì đó.

Ông ấy đến phòng làm mở máy tính lên, gõ gõ mấy lần, mẹ bỗng xuất hiện trên máy tính.

Đây là camera giám sát trong nhà của bé, mẹ bé nói nó đã được lắp đặt từ khi bé sinh ra.

Bố bé không thích có người khác trong nhà nên sau khi bé sinh ra không hề gọi đến bảo mẫu nào, chỉ lắp camera để canh chừng bé.

Bên trong máy tính, trời đã tối.

Mẹ đang ngồi lặng lẽ trên ghế sofa trong phòng khách, trên TV đang chiếu một vở hài kịch, khán giả cười lớn.

Mẹ vốn thích cười nhưng lại không cười.

Mẹ nhấc điện thoại lên mấy lần nhưng lại đặt xuống.

Sau đó bé bước từ phòng ra đứng dụi mắt, lao vào lòng mẹ rồi ngủ thiếp đi.

Mẹ ôm bé và nhìn bé rất lâu.

Trong lúc bố đang xem máy tính, bé đã ngủ quên bên cạnh bố.

Khi bé tỉnh dậy, bố bé vẫn đang xem, trên máy tính, bé và mẹ cùng nằm trên giường, mẹ đang kể chuyện cho bé nghe, hai mẹ con bé cùng xem ảnh gửi từ studio.

Loading...