Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đừng đọc, sẽ khóc đấy! - Chương 10. Thì ra bố cũng biết khóc

Cập nhật lúc: 2024-12-01 16:22:43
Lượt xem: 46

Hình ảnh trong camera là những khoảng khắc cuối cùng bé ở bên cạnh mẹ trước khi mẹ bị bệnh. Khi đó, bé hỏi mẹ:

“Mẹ ơi, mẹ gặp bố như thế nào?”

Mẹ vén mái tóc dài mềm mại ra sau tai: “Mẹ và bố con… là biến số của nhau”

Bé không hiểu.

Rồi mẹ dặn bé phải dũng cảm và không được sợ hãi, mẹ nói mẹ sẽ hoá thành ngọn gió, mẹ cũng sẽ luôn bảo vệ bé.

Bé ngủ trong vòng tay của mẹ.

Không biết qua bao lâu, mẹ bé đột nhiên ngồi dậy, nhìn lên không trung, vẻ mặt van nài, đang nói chuyện với ai đó mà trên màn hình lại không có âm thanh.

Bé chỉ có thể nhìn thấy mẹ đau đớn ngã xuống giường, cầm điện thoại di động lên gọi điện nhưng đầu dây bên kia đã nhanh chóng cúp máy.

Mẹ gõ thêm một dòng nữa rồi không trụ vững mà ngã xuống.

Nhưng bà ấy cố gắng đứng dậy lần nữa và bò về phía bé trên giường.

Từng chút một, cuối cùng mẹ cũng bò đến bên bé, kéo chăn lên che bụng bé.

Cuối cùng, mẹ muốn chạm vào mặt bé, nhưng mẹ đã kiệt sức và ngã xuống.

Bé lại chẳng biết gì cả, bé chỉ ngủ thật ngon bên cạnh mẹ.

Bố đập mạnh vào máy tính.

Bé nghĩ nghĩ rồi nói với bố “Con biết mẹ nói gì, lúc đó con có nghe thấy”

Bố liền hỏi bé: “Mẹ con đã nói gì?”

"Mẹ nói, sao anh lại đến sớm thế?”

“Con gái bé mới ba tuổi, xin hãy để bé thu xếp cho con bé…”

“Và…” Bé không nhớ nổi, lúc đó bé buồn ngủ quá.

Bố ôm mặt bé, nhìn vào mắt bé: “Nguyệt Nguyệt, con hãy suy nghĩ kỹ đi.”

Bé đắn đo suy nghĩ, cuối cùng bé nhớ ra câu cuối cùng mẹ đã nói : “Mẹ nói mẹ hối hận vì đã yêu Giang Thạch. Nếu biết trước sẽ thế này thì mẹ đã không sinh con ra”

Bố ngơ ngác đẩy bé ra.

Bố tức giận mắng bé nói bé nói dối, nói rằng bé là một đứa trẻ, chắc chắn sẽ không thể nhớ được nhiều từ như vậy và rằng bé đã bịa ra tất cả.

Bé tức giận nói, bé nhớ rõ, đây là lời mẹ đã nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-doc-se-khoc-day/chuong-10-thi-ra-bo-cung-biet-khoc.html.]

Bố không nói nữa mà chỉ tìm điện thoại di động của mẹ.

Bố nhìn điện thoại của mẹ, không biết đã nhìn thấy gì mà lại khóc.

Bé chưa bao giờ thấy bố khóc.

Thì ra cũng sẽ có lúc bố buồn, sẽ khóc như vậy. Thì ra bố cũng biết khóc.

 

Sau này, bà nội nói với bé cuộc gọi cuối cùng của mẹ là cho bố, nhưng bố đã cúp máy.

Tin nhắn cuối cùng cũng được gửi đến bố, nội dung tin nhắn là: Về nhà nhanh.

Có lẽ lúc đó mẹ bệnh nặng nên chỉ gõ ba chữ này.

Nhưng trong điện thoại của bố không có tin nhắn đó, nó đã bị xoá.

Nguyên nhân cái c.h.ế.t của mẹ cuối cùng đã được xác nhận là do đột tử tim.

Vào ngày chôn cất mẹ, trời bắt đầu mưa phùn và có gió nhẹ.

Bé nói với bia mộ: "Mẹ ơi, con thấy được mẹ rồi!"

Những người lớn xung quanh đều thì thầm với nhau, ái ngại nhìn bé.

Bố quỳ xuống hỏi bé: "Mẹ đâu? Chỉ cho bố đi."

Bố tin bé, nghĩ rằng mẹ thực sự đang ở đây.

Bé đưa tay đón những hạt mưa: “Đây là mẹ, mẹ nói sẽ biến thành gió và mưa phùn để ở cạnh con”

Mẹ bé không bao giờ nói dối bé.

Bố vẫn ở nhà với bé dù mọi người xung quanh khuyên bố nên chuyển đi nơi khác.

Nhà của chúng bé thậm chí còn bị nói là ngôi nhà ma ám.

Bố không quan tâm mà chỉ xem đi xem lại trong những đoạn video giám sát và những bức ảnh mẹ chụp.

Mẹ đã từng xem đi xem lại những thứ này, bây giờ đến lượt bố.

Ngày xưa mẹ ngồi trong phòng khách cả đêm, giờ là bố.

Sau bữa sáng, bố sẽ nói”Mạnh Dao, cà vạt của anh ở đâu?”

Không ai trả lời bố.

Bố ngơ ngác nhìn căn phòng ngủ của bố mẹ, cuối cùng bước vào tìm chiếc cà vạt rồi đưa bé đi học mẫu giáo.

Nhưng vừa tan học thì bà nội bảo tài xế đón bé, bố bị tai nạn xe hơi nghiêm trọng trên đường đi làm.

Loading...