Đừng đọc, sẽ khóc đấy! - Chương 2. Bố về rồi
Cập nhật lúc: 2024-12-01 15:59:04
Lượt xem: 16
Hôm qua trước khi đi ngủ, mẹ đã đến ôm bé thật lâu, hôn lên mặt bé rất nhiều.
“Giá mà mẹ có thể tốt đẹp hơn một chút nữa thì tốt rồi..”
"Nguyệt Nguyệt, con phải thật ngoan nhé, sau này hãy dũng cảm lên, đừng khóc nhè nữa nhé”
Bé vui vẻ ôm mẹ, hôn hôn lên mặt mẹ thật mạnh.
“Vâng, con sẽ thật dũng cảm ạ, con không sợ gián nữa ạ.”
Mẹ cũng bật cười như sao lại chảy cả nước mắt.
Gần đây mẹ hay khóc, mẹ khóc còn nhiều hơn bé.
Sau đó, mẹ vỗ về bé đi ngủ, trong lúc mơ màng bé nghe thấy tiếng mẹ nói khẽ, hình như đang nói chuyện với ai đó.
“Khoan đã, cho bé thêm một chút thời gian, một chút nữa thôi. Để bé gọi điện thu xếp cho con bé. Con bé chỉ mới ba tuổi mà, làm ơn…”
Bé không biết mẹ đang nói chuyện với ai, nhưng mà trong nhà chỉ có bé với mẹ thôi mà?
Nhưng bé buồn ngủ đến nỗi không thể nhấc nổi mí mắt lên, chỉ ê a hai tiếng rồi ngủ mất.
Khi bé tỉnh dậy, mẹ đã nằm cạnh bé, hình như vì không đặp chăn bông nên cơ thể mẹ rất lạnh.
Bé nắm lấy tay mẹ bằng đôi bàn tay bé nhỏ của mình, mong mẹ sẽ ấm áp hơn.
Một lúc sau, điện thoại di động của mẹ reo lên.
Bé cố gắng đi thật nhanh đến chỗ điện thoại như vừa chạm vào nó đã tắt ngúm.
Điện thoại hết pin rồi.
Bé cắm sạc điện thoại nhưng không có cuộc gọi nào đến nữa.
Bé đói nên đã kéo chiếc ghế con đến sát để mở tủ lạnh nhưng bé chỉ lấy được một túi bánh mì.
Bé cũng muốn uống sữa nữa nên cố gắng với lên cao một chút, nhưng ghế đổ xuống khiến bé ngã nhào.
“Mẹ ơi, đau quá hu hu hu… mẹ ơi….”
Bé vừa khóc vừa đi đến chỗ mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dung-doc-se-khoc-day/chuong-2-bo-ve-roi.html.]
Mẹ vẫn chưa tỉnh dậy.
Mẹ rất sợ bé bị ngã mà, sao lần này ngã đau thế mẹ vẫn không chịu dậy.
Khóc mệt, bé ngủ thiếp đi bên cạnh mẹ, rồi trong giấc mơ bé nghe thấy giọng nói của bố.
Không, không phải nằm mơ, bố đã về rồi.
Bé leo xuống nhìn ra ngoài cửa, có tiếng nhập mật khẩu và tiếng bố đang nói chuyện.
Cửa mở, bố không có bước vào, chỉ có giọng nói của ông vang lên từ bên ngoài.
“Nhà trẻ của Nguyệt Nguyệt gọi điện nói con bé không đi học. Anh chỉ quay về kiểm tra thôi em đừng lo lắng. Chỉ thế thôi.”
Ông ấy đang nói chuyện điện thoại, giọng điệu rất nhẹ nhàng, bố chưa bao giờ nói chuyện như vậy với mẹ con bé.
Ông ấy luôn đối xử với chúng bé một cách thờ ơ, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
“Bố.” Bé nhanh chóng trèo xuống giường rồi chạy đến chỗ ông ấy.
Bố cau mày khi nhìn thấy bé: "Sao con không mặc quần áo? Mẹ đâu?"
Bé dừng bước, đứng trước cửa phòng ngủ nhỏ giọng nói: “Mẹ đang ngủ trên giường ạ.”
Bố không vào phòng mà chỉ đứng đó nhăn mày “Mạnh Dao, anh cho em thêm ba ngày để suy nghĩ, anh sẽ cho em nhà này và xe, như vậy sẽ tốt cho chúng ta. Mau ký vào đơn ly hôn càng sớm càng tốt."
Trong phòng ngủ có thứ gì đó rơi xuống, bé tưởng là mẹ đã thức dậy nên vội chạy tới nhìn xem.
Kết quả là do điện thoại bé đặt lên chỗ sạc pin bị ngiêng nên rơi xuống đất.
Bé quay ra ngoài gọi bố, nhưng ông đã đi vào thang máy rồi.
Bé kiễng chân lên, muốn mở cửa thang máy xuống để tìm bố, muốn nói với bố rằng bé không gọi mẹ dậy được, mẹ không nghe thấy bé.
Nhưng mẹ nói rằng trẻ em không bao giờ được đi thang máy một mình.
Có lần bé đi thang máy xuống gara để chơi, khiến mẹ tìm bé rất lâu, lo lắng đến mức bật khóc.
Bé thấy thế vội chạy lại ôm me, bé không muốn thấy mẹ khóc.
Bé thích mẹ cười hơn, mẹ cười lên rất xinh đẹp.