ĐỒNG NHI - Chương 6 (Hoàn chính văn)
Cập nhật lúc: 2024-09-12 14:07:00
Lượt xem: 1,085
15. Một đường vẫn xuôi về phía nam, cảm thấy trong lòng như có âm thanh, bảo ta rằng phương nam vẫn còn chuyện chưa làm xong, đợi ta đến hoàn thành.
Ta đặc biệt đi đến Quảng Nam phủ, hiện tại trước cửa Trần phủ, à không đúng, không phải là Trần phủ nữa rồi, đã đổi thành Hà phủ, nghe nói là thương nhân, bảo sao 2 con sư tử đá chắn trước cổng lớn đã được đổi thành 2 con tỳ hưu.
Thế thời thay đổi. Vẫn là con đường cũ, vẫn là những phiến đá cũ, dường như chẳng thay đổi gì nhưng lại có vẻ như tất cả đã đổi thay. Không bằng nói ra, ta vẫn là ta, Đồng Hoa thanh thanh bạch bạch, yên yên tĩnh tĩnh.
Đúng vậy, ngoại trừ thuận đường, còn là vì ta đã đổi tên của mình.
Cha mẹ vốn gọi ta là Mãn Hoa nhi, sau khi vào phủ, tiểu thư gọi ta là Đồng nhi, từ đó về sau, mọi người đều gọi ta là Đồng nhi.
Nhưng khi đi ra ngoài, lúc ta tự giới thiệu tên là Đồng nhi, tựa hồ như có chút xấu hổ, vì vậy từ hai cái tên này, với mỗi tên ta chọn 1 từ, kết hợp lại thành Đồng Hoa.
🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.
Lần này tới Quảng Nam phủ ta ở lại 10 ngày, đi qua hết những phố phường trước kia chưa từng đi qua.
Vốn dĩ, ở đây có 1 cây cầu đá bắc qua sông xanh, bên bờ liễu rủ soi bóng, đột nhiên nhớ tới câu thơ tiểu thư đã dạy cho ta: Liễu đứng rủ bóng bên sông, đột nhiên nghe thấy tiếng ai ca hát bên tai. (đây là nhà dịch dịch theo ý thơ, chứ nhà dịch mù thơ k biết viết thế nào cho hay, các bạn thông cảm :D)
Cũng không biết thiếu gia và tiểu thư phủ Quốc công có thành thân hay không? Thiếu gia là người tốt, tất nhiên sẽ có cô nương tốt ở bên bầu bạn, cùng bình an thuận lợi chung sống một đời.
Đi qua Quảng Nam phủ, ta lại quay về Bình An phủ.
Đây là cố hương của ta, ta từ đây ra đi, cũng nên quay về thăm xem.
Cứ như vậy từ từ mà đi, cuối cùng cũng về nơi chôn rau cắt rốn, lại mở cửa nhà bà mối năm đó.
Bà mối nhìn thấy ta thì kinh ngạc không thôi, nhìn ngắm thật lâu mới nhận ra ta, liền nhanh chóng kéo ta vào trong nhà: "Nghe nói cha ngươi đã chuộc ngươi về rồi cả nhà đã chuyển lên thành sống rồi mà, sao giờ lại 1 thân 1 mình quay về thế này? Lẽ nào lại gặp chuyện gì khó khăn, lại phải bán thân 1 lần nữa?"
Bao năm đã trôi qua, bà mối cũng đã già rồi. Trước đây ta phải ngẩng đầu để nhìn bà, giờ đây ta phải hơi cúi xuống mới nắm được tay bà:
"Không, không gặp khó khăn gì cả. Lần này con đặc biệt quay trở về là để cảm ơn ma ma, năm đó ma ma đã giúp con tìm được 1 gia chủ tốt, cứu mạng cả nhà của con, con đến nói câu cảm ơn với ma ma là đúng lý rồi"
Bà mối xua xua tay: "Không cần khách khí như vậy. Ta chỉ là người trung gian, là do số mệnh ngươi tốt, đi đến đâu cũng có phúc tinh phù trợ"
Ta lại hỏi bà, bây giờ còn có cô nương nào phải bán thân nữa không?
Bà mối ngạc nhiên hỏi ta, chẳng nhẽ ta đến đây để mua cô nương à?
Ta chỉ cười rồi đáp: "Con muốn về quê mở tiệm thêu, tới đây để xem có cô nương nào phù hợp không, muốn chuộc thân cho nàng, đến tiệm giúp con 1 tay"
Bà mối liên tục niệm phật, nói: "Năm nay tình hình rất tốt, trông thôn không muốn bán con bán cái nữa, giờ chỉ có 3 cô nương thôi"
1 người là do cha đánh bạc thua nên gán nợ, 1 người là cha mẹ đều mất hết bị cậu mợ bán đi, 1 người giống như ta năm đó, vì muốn mua thuốc cho mẹ mà tự bán mình.
Đều là những cô nương đáng thương, mong cầu ta có thể giúp họ.
Ta liền đáp ứng, lấy ra 50 lượng bạc dẫn các nàng đi.
Ánh mắt bọn họ nhìn ta đầy ảm đạm, y hệt ta năm xưa, không có hy vọng cũng không có ánh sáng, cảm thấy dù đi đâu chăng nữa, cũng chỉ có 1 con đường chết.
Ta thật sự ở trong huyện mở 1 tiệm thêu, lấy tên ta đặt tên cho tiệm: Đồng Hoa Ký, từ đó liền an định ở đây.
16. Ta dùng kỹ nghệ thêu thùa đã học được từ Trương ma ma trước đó để gây dựng Đồng Hoa Ký.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-nhi/chuong-6-hoan-chinh-van.html.]
Lúc ban đầu, chúng ta chỉ bán khăn thêu tay hay mặt quạt (quạt thời xưa làm bằng vải, trên mặt vải có thêu thùa chi tiết). Qua thời gian, các cô nương dần dần học được cách thêu thùa, chúng ta liền bán các sản phẩm tinh xảo hơn như bình phong hay chăn mền.
Người tới tiệm thêu càng ngày càng đông, đều là các cô nương có nhà không thể về, bị bán đến chỗ bà mối, ta đều chuộc thân sau đó dạy các nàng thêu thùa.
Nếu ai không có năng khiếu học thêu, ta liền dạy làm điểm tâm hoặc làm son phấn, còn đem chữ nghĩa đã học với tiểu thư trước đó dạy lại cho bọn họ từng chữ một.
Đợi đến khi đã học được chút bản lĩnh nào đó, ai muốn về nhà, ta liền trả giấy chuộc thân cho bọn họ, lại cho thêm chút bạc làm vốn, để họ trở về.
Người đi kẻ lại, mọi người ở quê đều nói tiệm thêu của ta giống như học đường dành cho nữ tử, dần dần, thôn dân liền gửi con gái đến chỗ ta học nghề.
Ta rất vui mừng, chỉ cần các bé gái thành thạo kỹ năng nào đó, liền có thể thoát khỏi con đường bị bán thân, dù sao thì việc bán thân rủi ro rất lớn, không phải ai cũng may mắn như ta, được 1 gia chủ tốt mua về.
Thôn dân đều bảo ta là nữ Bồ Tát, ta nào dám nhận. Đây đều là công lao của quan tuần phủ mới tới, khiến cho bách tính an cư lạc nghiệp, ta làm sao dám cướp công lao của quan phủ được.
Chỉ có bà mối là không vui, bởi vì không có người bán con gái thì bà không kiếm được tiền.
Thế là liền đổi nghề thành bà mai, việc đầu tiên là muốn làm mai cho ta gả đi. Dù sao năm nay ta đã 18 tuổi, ở quê được coi là lão cô nương rồi. Các tỷ muội bằng tuổi ta ở đây, có vẻ như ai cũng con bồng con bế cả rồi.
Dưới sự động viên của bà, ta cũng đi gặp mặt vài nhà, tuy nhiên đều cảm thấy không có nhân duyên. Dù sao thì, đã gặp được thiếu gia ngọc thụ lâm phong, nhìn sang người khác, đều có cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Có lẽ gọi là 1 ánh mắt nhớ mãi ngàn năm.
Nhưng cũng chẳng có vấn đề gì phải phiền lòng cả. Mỗi ngày ta đều rất bận rộn, trong tiệm có rất nhiều việc khiến ta phải để ý quan tâm giải quyết.
Nhân công trong tiệm đều là nữ tử, mọi người đều gọi là Đồng Hoa tỷ, cái cảm giác được cần đến này, đã lấp đầy nội tâm của ta, khiến cho ngày ngày đều trôi qua thật viên mãn.
Sau Tết là ngày lễ Quan Âm. Thôn dân đề cử ta đóng vai Quan Âm, ta không từ chối được, đành hóa trang để làm vui lòng mọi người.
Ngày đó tiệm đóng cửa nghỉ 1 hôm, các bé gái xúm lại quanh ta, cùng đi đến miếu Quan Âm bái lễ.
Chỉ là, trong đám người đột nhiên nhìn thấy 1 thân ảnh quen thuộc.
Ta chỉ cho là mình bị hoa mắt nhìn nhầm, người đông như vậy, ngựa xe xem hoa, người đó chắc là đang an ổn ở kinh thành làm quan lớn, khẳng định là ta đã nhìn nhầm rồi.
Theo lệ cũ, Quan Âm phải ở trong miếu Quan Âm 1 đêm, ta chỉ đành tuân theo.
Buổi tối đợi đến khi dân chúng đã quay về, ta cùng với các vị sư thái ở miếu bầu bạn, cùng ăn bữa cơm chay, sau đó mọi người cùng đi tản bộ.
Ngọc Lâm sư thái cùng đi với ta, chúng ta đi đến con đường nhỏ bên núi, gió mát hiu hiu thổi, mang lại cảm giác sảng khoái không thể diễn tả bằng lời.
Sư thái nói rằng ta và Quan Âm có duyên, Bồ Tát nhất định phù hộ cho ta một đời an khang, sự sự thuận ý.
Ta nói ta đã cảm thấy rất đủ đầy rồi. Trước kia trong nhà nghèo khó, cơm không đủ no, mẹ bị bệnh cũng không có tiền mua thuốc uống, hiện giờ không chỉ có cửa hàng của riêng mình, làm những việc bản thân thích thú, lại còn có thể có đủ tài lực để trợ giúp thân nhân trong thôn, đây không phải là do có Bồ Tát phù hộ sao?
Ráng chiều tỏa bóng sau lưng, tiếng suối chảy róc rách, chim hót ríu rít bên những đóa hoa khoe sắc, quả là ngoại thế đào viên.
Ta trong lòng âm thầm cầu xin, mong Bồ Tát phù hộ cha mẹ, lão gia phu nhân, Mãn Trụ Nguyệt nhi, cả nhà đều bình an thuận lợi. Đúng rồi, còn phải phù hộ thiếu gia thiếu phu nhân, an lạc yên bình, đời đời vô ưu.
Sáng sớm ngày hôm sau, ta từ biệt sư thái để xuống núi, cổng núi vừa mở, hiện ra 1 người đang chắp tay sau lưng, dương quang chiếu lên phía sau người đó, tỏa sáng rạng rỡ.
Định thần nhìn lại, không phải là thiếu gia thì còn ai vào đây?
(Hoàn chính văn)