ĐỒNG NHI - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-09-09 12:13:11
Lượt xem: 1,208
11. Bát Vương gia đăng cơ tại phương bắc, lấy quốc hiệu Tân Long, lão tướng gia, lão gia, phu nhân, thiếu gia, mãn trụ nhi đều tới kinh thành chúng mừng tân đế.
Ngày tháng của chúng ta lại trôi qua nhẹ nhõm thoải mái, cả nhà như cũ vẫn sống cùng nhau, tụ tập với nhau bàn chuyện nhà, phảng phất như hồi còn ở phương nam.
Thời gian trước, không chỉ binh sĩ tiền phương gian khổ, nữ nhân hậu phương cũng không nghỉ ngơi, ngày đêm bất phân khâu giày, đầu ngón tay bị thương không ít, ăn mặc có thể tiết kiệm được thì sẽ tiết kiệm.
🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.
Trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ, tay thì làm việc không ngừng nghỉ. Giờ đây đột nhiên nhàn rỗi, ta lại có chút không quen.
Có 1 ngày, Giang ma ma đi tìm phu nhân, nói rằng lão gia cử người đến báo tin, mời phu nhân đến nội phòng nói chuyện. Ta không tự chủ nghĩ rằng, chẳng nhẽ lại xảy ra chuyện gì sao?
Đợi sau khi phu nhân nói chuyện xong mới cho ta biết, lão tướng gia và lão gia dâng thư từ chức, con cháu lập công, tân hoàng ban chiếu phong Mãn Trụ nhi làm Vũ Uy tướng quân, là quan tam phẩm, phong thiếu gia làm Hoài Viễn tướng quân, là quan nhị phẩm.
Phu nhân còn nói, tân đế nhìn trúng thiếu gia tuổi trẻ công cao, ban hôn với đích tiểu thư nhà Định quốc công gia.
Lời này vừa nói ra, cả nhà đều im lặng. Mẹ ta run run khóe miệng, Nguyệt nhi đỡ lấy mẹ, ta nhìn xuống đất.
Tối đó, phu nhân đến phòng ta, phu nhân muốn nói gì đó, liên bị ta ngắt lời: "Mẹ, lão thiên gia nhất định tự có an bài"
Mọi người đều không nói ra, lời hứa không nói thành lời thì không tính là đã hứa, đã không nói ra là thích, thì không tính là thích.
Phu nhân ôm ta, rưng rưng nước mắt nói:
"Đồng nhi, nếu không có con đồng hành và chăm sóc, mẹ không thể sống nổi trong ngục. Ngày đó trời lạnh, con nhường chăn cho mẹ, bản thân thì đắp rơm. Lúc ăn cơm, miếng tươi ngon thì cho mẹ ăn, con thì ăn cơm trắng. Vốn dĩ mẹ không có hy vọng gì cả, chỉ nghĩ cả nhà c.h.ế.t cùng nhau cũng tính là tốt rồi, nhưng con lại hoán đổi thân phận với Nguyệt nhi, lại cho mẹ thấy tia hy vọng, cổ vũ cho mẹ tiếp tục sống. Mẹ không muốn nhận con làm nghĩa nữ, vì trong lòng vẫn nung nấu ý định khác. Hiện giờ như vậy, đành phải có lỗi với con rồi".
Ta vùi đầu vào lòng phu nhân, cảm nhận phu nhân vuốt nhẹ tóc ta. Gió chiều mát lạnh thổi tới, còn mang theo hương hoa đặc trưng của nơi đây.
"Mẹ à, con chưa bao giờ nghĩ rằng mẹ và cha làm con thiệt thòi cái gì. Con chỉ làm những việc mà bản thân muốn làm, giống như lúc đầu mẹ cứu cả nhà con, cũng là không mong hồi đáp mà? Lúc con mới vào phủ, người còn nói con và phủ ta có duyên. Vì mối duyên phận này, sau này chúng ta đừng nhắc tới việc trước kia nữa, cùng nhau sống tốt những ngày tháng sắp tới là được rồi mẹ ạ"
Lại hơn tháng trôi qua, lão tướng gia, lão gia và Mãn Trụ nhi đều trở về. Tiên đế đã ban sắc lệnh thành lập phủ tướng quân Võ Uy tại Bắc Mộ châu, ra lệnh Mãn Trụ nhi trấn thủ phương bắc, từ nay về sau, Bắc Mộ châu là nhà của chúng ta.
Thiếu gia không cùng về, mọi người trong nhà cũng không ai hỏi tới. Ngày tháng bình thản trôi qua, tình cảm đã qua như dòng nước, chảy trôi không để lại chút dấu vết.
Đợi đến khi mọi sự đã ổn định, đã trôi qua nửa năm nữa. Ta nói với Mãn Trụ nhi:
"Thiên hạ thái bình rồi, tỷ tỷ muốn về phương nam thăm thú. Hồi nhỏ trong nhà khó nhọc, sau đó lại quẩn quanh nơi hậu viện, trước giờ chưa thực sự ra ngoài nhìn ngắm bao giờ. Tiểu thư dạy tỷ tỷ thơ từ ca phú, trong đó có rất nhiều cảnh đẹp ý vui, đều là thế giới mà tỷ tỷ chưa từng được nhìn thấy. Giờ tỷ tỷ muốn đi xem".
Mãn Trụ nhi sợ ta đi 1 mình không an toàn, Thái Âm liền nói muốn đi cùng ta. Lúc này mọi người mới không khuyên bảo gì nữa, đưa hai người chúng ta xuống thuyền khởi hành về phương nam.
12. Thiên hạ quả nhiên đã an định (an bình ổn định) rồi. Dân chúng tất bật công việc mưu sinh, đâu đâu cũng là cảnh tượng náo nhiệt. Chúng ta 2 người 1 đường xuôi nam, đến Phúc Tuyền châu.
Phúc Tuyền châu sở dĩ có tên gọi như vậy, vì nơi đây có 1 con suối bao quanh, ngàn đời này dân chúng quanh đây sống nhờ nước suối, lại được con suối bảo hộ sinh mệnh, vì vậy người dân liền gọi là Phúc Tuyền (Con suối có phúc)
Ở đây gió thổi hây hây, làm chúng ta nhớ đến Quảng Nam phủ. Thái Âm liền kiến nghị với ta: "Không thì chúng ta trú tại nơi này đi, đi bộ lâu rồi, cũng có chút mệt mỏi".
Cũng vừa khéo với tâm ý của ta, vì vậy chúng ta bèn thuê 1 ngôi nhà nhỏ bên cạnh suối Phúc Tuyền, nhà có 2 lầu, lầu dưới là mặt tiền cửa lớn, lầu trên để ở, cũng đủ an tâm trú thân!
Ta và Thái Âm bàn bạc, dù sao cũng không làm gì, chi bằng buôn bán nhỏ, vừa có thể kiếm chút bạc, cũng vừa vui vẻ qua ngày.
Thái Âm nghĩ nghĩ, rồi đề xuất muốn làm điểm tâm. Lúc trước ở trong phủ, Lý ma ma đều dạy nha đầu bọn ta làm điểm tâm, chi phí không cao, công việc không nặng nhọc. Đặc biệt là ta, trước đây làm mọi người đều khen ăn ngon!
Ta trong lòng tính toán, cũng cảm thấy đây là phương án hay. Nghĩ tới liền làm luôn, cửa hàng điểm tâm cứ như vậy mà ra đời.
Nhưng lúc nghĩ tên quán thì lại thật đau đầu. Mặc dù ta đã cùng với tiểu thư học chữ, nhưng đến lúc phải thật sự đề khoản (đặt tiêu đề), đích thưc thấy khó khăn.
May quá đang lúc khổ não, có ông lão ở phía đông phòng vừa khéo đi ngang qua, thấy 2 cô nương chúng ta mặt ủ mày chau thì ghé lại hỏi, sau khi biết chuyện liền bảo sẽ giới thiệu cháu trai của ông đến giúp đặt tên cho quán.
Công tử trước khi chiến loạn đã đỗ tú tài, hiện giờ làm thầy giáo tại phủ châu, tám thôn mười dặm đều vang danh hiền đức.
Việc gặp được công tử giống như nắng hạn gặp mưa rào, có thể giải quyết được việc đặt tên quán vô cùng cấp thiết trước mắt.
Thái Âm bận rộn không ngơi tay làm bánh thỏ con (các bác cóp đoạn tiếng Trung sau dán lên bác Gúc xem hình nhé ạ, bánh cute lắm <3 兔儿糕_百度图片搜索) trước tiên để ông lão nếm thử, sau lại nhờ ông nhất quyết phải mời được công tử qua đây để giúp chúng ta đặt 1 cái tên quán thật hay. Ông lão cười ha ha đáp ứng, vừa ăn bánh vừa khen ngợi: "Tay nghề khéo đấy, bánh trông vừa tươi ngon vừa xinh xắn, ăn vào đến miệng lại thơm thơm ngọt ngọt, nếu bày bán cạnh bờ suối, vừa lúc khách nhân du xuân nghỉ chân, há chẳng phải sẽ kiếm được bộn tiền sao?"
Đến buổi tối, quả nhiên công tử đến chỗ bọn ta, chỉ là vừa nghĩ 1 chút đã vung nét bút lên: Thanh Hoan Ký (清欢记)
Nhân gian hữu vị là thanh hoan, đúng là tên hay (Sau khi tra baidu, thì mình hiểu tên quán đại ý như này: Câu Nhân gian hữu vị là thanh hoan trích từ 1 bài câu thơ của 1 nhà văn cổ đại TQ, ý chỉ sự vui vẻ và tròn vẹn trong cuộc sống bình thường, không chỉ đơn thuần nói về vật chất, mà nhiều hơn là sự biết đủ, sự vui sống xuất phát từ tâm hồn của mỗi người. Ký có nghĩa là ghi lại. Thanh Hoan Ký có thể hiểu là ghi lại những vui sướng và bằng lòng đối với cuộc sống bình thường của mỗi người)
Ta và Thái Âm bận rộn nhờ sư phụ đóng khung treo biển, chuẩn bị ngày kia sẽ chính thức khai trương.
Việc buôn bán quả nhiên suôn sẻ như trong dự đoán, trước đó ta và Thái Âm đã biến đối công thức, giảm đường, lại thêm dầu mè mà chỉ có Phúc Tuyền châu mới có, khiến mọi người đều yêu thích.
Lại vì số lượng bán ra không nhiều, chủ yếu là do chỉ có 2 người nên cũng không làm được nhiều. Thương thường buổi trưa mở hàng, trước hoàng hôn đã bán hết.
Qua sự việc nhờ đặt tên lần trước, phía đông phòng và chúng ta cũng dần trở nên thân thuộc. Công tử sau khi dạy học xong, thường sẽ đến quán của chúng ta ngồi.
Cái này cũng tốt. Dù sao ta và Thái Âm vẫn là người ngoại địa, lại là nữ tử mềm yếu, có quan hệ với đông phòng, lại có công tử là người của nha môn, vì thế lưu manh thổ địa cũng không dám đến gây phiền phức cho chúng ta.
Ngày đó mọi người cùng nhau sôi nổi nói chuyện, công tử nói: "Trong châu mới tới 1 quan giám sát, là bên trên bổ nhiệm tới phương nam xử lý công việc. Vì thế mọi người đều có phần chăm chỉ hơn trước, sợ làm sai chuyện gì, lại phải chịu sự trừng phạt tân quan".
Thái Âm nhìn sắc diện công tử, thuận miệng hỏi: "Là xử lý công việc gì vậy?"
Công tử thấp giọng: "Nghe nói là cầm thượng phương bảo kiếm đi xử lý các quan lại tham nhũng. Nếu như ta cũng có năng lực như người đó, tuổi còn trẻ mà đã có năng lực như vậy, có thể thực hiện được rất nhiều việc tưởng như không thể làm được".
Thái Âm trêu chọc công tử nói có khi là châu chấu đá xe.
Công tử ngược lại không tức giận: "Đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, bản thân đọc sách thánh hiền, rèn dũa khí chất, công thành vô song!"
Đang nói, đại nương đông phòng mang 1 cái hộp đựng thức ăn lớn bước vào cửa.
Hóa ra ông lão thấy chúng ta 2 cô nương bận tới bận lui, liền bảo đại nương tới giúp chúng ta 1 tay, cũng là để làm ra nhiều điểm tâm hơn.
Ông lão còn nói, hiện giờ điểm tâm bán chạy, là vì mọi người đều đang cảm thấy mới mẻ, nói không chừng năm rưỡi sau sau khi khách đã chán vị rồi. Vì vậy nên tranh thủ bây giờ kiếm thêm nhiều tiền hơn.
Chúng ta đều cho là phải, liền cùng với đại nương vui vẻ bận rộn bên bếp lửa.
Phụ nữ mà tụ tập 1 chỗ ấy à, thì đều thích nói về chuyện nhà cửa gia đình.
Đại nương hỏi xuất thân của ta, ta chỉ nói ta và Thái Âm là biểu tỷ muội. Gia đình vốn dĩ ở phủ phía nam, nhưng do chiến loạn lưu lạc lên phương bắc. Giờ thiên hạ thái bình rồi, nên 2 chị em muốn cùng nhau quay lại phương nam tìm người thân.
Đại nương cảm thán 1 hồi, nói rằng tình cảm tỷ muội chúng ta thật tốt, lại hỏi về hôn sự của chúng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dong-nhi/chuong-5.html.]
Thái Âm ngượng ngùng đỏ mặt, ta thì không nói câu gì.
Công tử thích nhất là ăn bánh quy hạnh nhân Thái Âm làm, cắn 1 miếng giòn tan trong miệng, thường thường khi đều đến tiệm chúng ta mua bánh đều ăn hết bằng sạch.
Khi Thái Âm đòi tiền, công tử còn không biết xấu hổ mà nói rằng đang giúp chúng ta thử bánh cải thiện chất lượng, làm Thái Âm tức đến nỗi muốn ra tay đánh người.
Những lúc như vậy ta thường tránh đi, bởi vì Thái Âm đi theo phu nhân, cũng học chút võ công, sức lực khi ra tay cũng không phải là nhỏ.
Mỗi ngày tuy rằng đều đánh đánh nháo nháo như vậy, nhưng lúc nào Thái Âm cũng chuẩn bị đầy đủ bánh quy hạnh nhân, mà khi công tử không tới, nàng cũng không mang ra bán.
13. Mấy ngày này, công tử dần dần ít tới hẳn, thường thường mấy ngày liền không nhìn thấy người. Thái Âm có chút lo lắng, ôm lấy đại nương hỏi han.
Đại nương gãi gãi đầu: "Ta cũng không biết công tử bận gì, không chỉ không tới đây mà ngay cả nhà cũng không về. Mỗi ngày sáng tinh mơ đã đi, đêm hôm khuya khoắt mới về, có khi mấy ngày trời không thấy bóng dáng đâu nữa".
Ta an ủi nàng: "Không phải tân quan mới tới sao, có lẽ nha môn quá bận, đàn ông bận việc đàn ông, phụ nữ bận việc phụ nữ, chúng ta cứ làm tốt việc của chúng ta đi, cũng là để phân tâm 1 chút".
Thái Âm mặc dù nghe được lời của ta, nhưng vẫn lẩm bẩm một chút, lại đóng gói bánh quy hạnh nhân đưa cho đại nương mang về cho công tử, để nếu công tử có ra ngoài làm việc, có thể mang theo bên người, khi đói cũng có thể ăn chút lót dạ.
Đại nương cười ha ha đồng ý cầm đi.
Ông lão đông phòng lại không có vẻ thảnh thơi như chúng ta, ông cùng ta nói qua, lần này sợ rằng nha môn có việc lớn, chi bằng tạm thời đóng cửa quán, tránh được thì tránh.
Nếu không có việc lớn gì xảy ra, thì coi như là cho bản thân nghỉ ngơi vài hôm. Còn nếu xảy ra chuyện thật, thì cũng không bị liên lụy gì.
Ta liền gấp gáp đồng ý. Ngày hôm đó sau khi bán hàng xong liền dán 1 thông báo tại cửa quán, nói rằng quán nghỉ 5 hôm, rồi cùng Thái Âm thu dọn, an phận ở trong phòng chờ đợi.
Quả nhiên, đóng cửa quán đến ngày thứ 3, thì đường phố khắp nơi đều vang lên tiếng người, ồn ào cực độ, chúng ta dựa theo lời nhắn của công tử, đóng cửa hộ thân, không đi đâu cả.
Thái Âm lo lắng tột cùng, sợ rằng công tử trong giai đoạn hỗn loạn như này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhìn thấy nàng như vậy, ta lại nhớ lại tối đó thiếu gia bị thương nặng sốt cao không giảm, lúc đó ta thức suốt đêm không ngủ, lo lắng không ngừng, thậm chí nếu lão thiên gia bằng lòng, ta nguyện ý đổi mạng đổi mạng với thiếu gia, c.h.ế.t cũng không hối hận.
Hiện giờ đối với sự sốt ruột của Thái Âm, ta chỉ có thể rủ nàng từ từ bóc vỏ hạt dưa, vốn là nguyên liệu để làm điểm tâm, lại biến thành phương pháp ổn định tâm tình của chị em chúng ta.
Chúng ta đều biết, giờ này khắc này, chúng ta chỉ có thể an tĩnh chờ đợi, tự bảo vệ bản thân thật tốt, điều này mới là sự trợ giúp tốt nhất đối với công tử. Nếu chúng ta hấp ta hấp tấp đến nha môn làm loạn, càng không biết sẽ gây ra cho công tử bao nhiêu phiền phức.
Lại nóng lòng sốt ruột như vậy đến 3 hôm sau, công tử cuối cùng cũng trở về, một thân bụi trần, may mắn không bị thương.
Thái Âm nhanh chóng đi đun nước để công tử tẩy trần. Người này trái lại lại có vẻ vui sướng, nhìn thấy Thái Âm bận tới bận lui, lại còn có tâm tình mà đùa cợt với ta: "Ngươi nhìn xem bộ dáng người này, có phải trông giống con ong mất đầu va vấp loạn xạ không thế?"
Ta liếc trắng mắt: "Nàng có phải là ong không ta không biết, ta chỉ biết, công tử cái bông hoa này nếu không trở lại, thì con ong kia sợ là đã đem bản thân mình va đập đến c.h.ế.t luôn rồi".
Sau đó, công từ từ từ nói với bọn ta, sau khi tân đế đăng cơ, phải xử lý tàn cục rất nhiều, nhưng lại không thu được thuế của phú hộ phương nam, quan viên dâng sớ tấu dân đen cực kỳ khổ sở, đề nghị triều đình phát bạc an dân.
Vì vậy tân đế mới phái quan giám sát tới phương nam, vì bách tính trừ hại, vì triều đình thu bạc.
Nửa năm này, quan giám sát bất phân ngày đêm miệt mài làm việc, quả nhiên đã thu được không ít chứng cứ phạm pháp, những ngày hỗn loạn vừa qua, là do những hộ gia đình thủ hào trong châu bị phát hiện có tội cố gắng phản kháng gây ra.
Công tử lại nói: "Quan giám sát thật đúng là anh minh thần võ, dẫn người bao vây huyện nha, lại đem nhân chứng nhốt lại, tự mình cầm kiếm giữ cổng. Ngươi không biết đâu, gia đinh trong các gia đình thế gia đại tộc, phải lên đến hàng nghìn người, đều vây thành tầng tầng lớp lớp xung quanh huyện nha, muốn đến cướp người! Nhờ sự anh dũng của quan giám sát, cùng binh lính tử thủ, cầm cự đến lúc tướng quân Ninh Hoa đem quân tới cứu viện. Ai ai ai, quan giám sát thật đúng là lấy một chọi ngàn người, không hổ danh xuất thân là tướng quân, ta không thể không bái phục"
Thái Âm nghiêng nghiêng đầu: "Thế lúc đó ngươi ở đâu?"
Công tử ngại ngùng gãi gãi đầu: "Ta đương nhiên ở trong nha môn. Tướng quân trấn thủ bên ngoài, ta tranh thủ thời gian xét hỏi nhân chứng, đồng thời cũng làm công tác tư tưởng, đánh vào tâm lý của họ, để tìm ra sự thật"
Thái Âm thở ra 1 hơi đột nhiên khóc lên: "Nếu không giữ được thành, chẳng phải các người sẽ mất mạng sao?"
Khóc rồi tiến lên đánh đánh vào người công tử.
Công tử ôm đầu chạy vòng quanh: "Còn không phải không c.h.ế.t đây sao. Quan giám sát nói, mặc kệ trận chiến này kết quả như nào, đều sẽ về bẩm báo sự thật với tân đế, thăng chức quan cho ta"
Ông lão, đại nương và ta trốn sau cửa xem 2 người này đuổi đánh nhau chạy loạn trong phòng, thương lượng với nhau chọn ngày lành tháng tốt, kết hỷ sự cho họ.
14. Ngày đó công tử từ huyện nha trở về, nói với bọn ta, tổng quản đại nhân nghe nói nhà chúng ta mở 1 cửa hàng điểm tâm, muốn qua ăn thử, bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng.
Thái Âm nghe xong liền vội vàng cùng đại nương đi chợ, còn ta ở lại trong quán chuẩn bị.
Hai người này càng ngày càng thân thiết với nhau. Mỗi khi có dịp ra ngoài, nếu không phải đi hết phố lớn ngõ nhỏ mới quay về, thì lại mua hết bao lớn bao nhỏ đồ đạc. Ta thì không thích tham gia cảnh náo nhiệt như vậy.
Khi đã nhanh chóng chuẩn bị xong 1 bàn điểm tâm trái cây, đang đợi tới đợi lui thì công tử lại 1 thân 1 mình trở về.
Khi được hỏi quan tổng giám sao lại không tới, công tử nói công tử cũng không biết. Đại nhân đã đi tới gần bên suối, mắt thấy có thể ngay lập tức đến nhà chúng ta, đột nhiên lại quay người không vào.
Cũng không biết đắc tội người ta chỗ nào, vội chạy tới hỏi han, thì đại nhân lại bảo không có gì, không biết là đang suy tính gì.
Ông lão đông phòng an ủi công tử: "Chắc đột nhiên có việc gấp phải đi. Chúng ta ở đây đừng đoán mò vô căn cứ nữa. Đợi đến khi con và Thái Âm thành thân, chúng ta lại mời đại nhân đến chia vui"
Việc Thái Âm sắp thành thân, chúng ta đã viết thư thông báo cho phu nhân, phu nhân cũng gửi khế ước bán thân của Thái Âm qua.
Trong thư gửi cho chúng ta cũng nói, nếu gặp được người hữu duyên, thì hãy kết phu thê. Trần phủ chính là nhà mẹ đẻ của Thái Âm, sau này nhớ thường xuyên về thăm nhà.
Ngày Thái Âm thành thân, ta làm phù dâu.
Quán điểm tâm treo đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng.
Ta nói với Thái Âm: "Nghe nói thư xin tấn phong cho công tử đã được gửi đi rồi, chưa tới 1 ngày sẽ có phê chuẩn. Bước qua cánh cửa này tỷ chính là nương tử phu nhân rồi đấy, thật là có phúc khí nha!"
Thái Âm kéo tay ta nói: "Tỷ chỉ mong được đối xử giống như lão gia với phu nhân, như vậy cả đời đều cảm thấy mãn nguyện rồi. Phu nhân từng nói muội và chúng ta có duyên, quả nhiên là thật. Lần này cùng muội xuôi nam, lại có thể thành được việc chung thân đại sự. Theo tỷ thấy, phúc khí này là muội đem đến cho ta mới đúng. Chỉ là muội à....haizzz.... muội còn phải lận đận đến bao giờ đây"
Lại an ủi ta: "Muội cũng đừng giận gì lão gia phu nhân nhé. Nếu là gia đình bình thường thì chúng ta có thể đấu tranh được. Nhưng đây là hoàng thượng ban hôn, lại là tiểu thư của phủ Quốc công, chúng ta làm sao mà cãi lại được đây"
Ta cười cười: "Những lời tỷ vừa nói, chẳng nhẽ muội lại không hiểu à. Thiếu gia kết duyên cùng tiểu thư, chính là môn đăng hộ đối. Muội chỉ là nha đầu thôi, có gì mà tranh với giành?Chỉ riêng việc lão gia và phu nhân đối với muội tốt như vậy, nếu như không có bọn họ, cả nhà muội đã c.h.ế.t đói từ lâu rồi, còn có gì mà muội không bằng lòng chứ?"
Hôm nay, người trong nha môn đều tới dự hôn, quan tổng giám lại chỉ gửi 1 phong bao lớn, không đến tham dự.
Thái Âm lấy chồng rồi, quán điểm tâm đương nhiên sẽ là của hồi môn của tỷ ấy. Vì vậy ta ở lại thêm nửa tháng, sau đó cùng công tử cáo từ: "Ta tới đây 1 chuyến, vốn là để làm nguyệt lão. Giờ nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, ta cũng nên đi thôi"
Thái Âm tâm tâm niệm niệm không nỡ xa ta, ở bên tai ta thủ thỉ: "Nếu trên đường gặp được lương duyên phù hợp, nhất định phải lấy chồng nhé! Đừng bỏ lỡ chuyện chung thân của bản thân!"
Ta liền đáp ứng tỷ ấy!