Đại A Hoàn - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-05-24 20:21:14
Lượt xem: 6,068
Ngày cưới, Hỉ Nhi lén nói với ta không biết từ đâu lại có thêm hai người nữa, ta được kiệu tám người khiêng vào cửa, Vương gia nhìn thấy cũng không nói gì.
Đương nhiên, đó là do ta bỏ tiền thuê. Huống hồ, nhìn thấy thì sao.
Vì là vào từ cửa hông nên ta cũng không cần hành lễ bái đường, nghĩ theo hướng tốt thì các nương nương trong cung cũng không hành lễ này.
Nhưng ta vẫn có chút thất vọng, dù sao thì trong truyện đều viết rất náo nhiệt.
Nhấc khăn che mặt, uống xong rượu hợp cẩn thì coi như lễ thành, các nha hoàn bà tử hành lễ rồi lui xuống.
"Phu thê giao bái! Đưa vào động phòng!"
Hỉ Nhi đột nhiên hét lên một tiếng khiến ta và Thành Vương sửng sốt, ta phản ứng trước rồi cười.
Sao lại còn có kiểu nhiều năm sau mới nói tiếp thế này.
Bà mối vội vàng kéo Hỉ Nhi lại rồi đóng cửa.
Để xoa dịu bầu không khí, Thành Vương khen ta hôm nay đẹp hơn mọi ngày.
Ta nói hắn uống say rồi, ngày nào ta cũng xinh đẹp như hoa, ngay cả khi tắt đèn cũng vậy.
Thành Vương nâng mặt ta muốn đưa bầu không khí trở lại mập mờ nhưng hắn vừa ngồi xuống đã "Ối" một tiếng.
Ta nhìn kỹ thì thấy một cây kim thêu và một đường chỉ khâu ngoằn ngoèo như con giun, ta đoán là Hỉ Nhi đã làm rơi kim rồi khâu lại.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sau đó ta cười càng vui hơn, Thành Vương ở một bên vừa tức giận vừa bất lực.
Nếu chuyện này xảy ra với ta, lúc này ta chắc chắn phải tìm thủ phạm để trút giận, để che giấu sự thật ta đành đứng dậy đẩy Thành Vương ngã xuống giường.
Hỉ Nhi, tiểu thư nhà ngươi vì ngươi mà hi sinh rồi đấy.
4
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-a-hoan/chuong-17.html.]
Cuộc sống ở Vương phủ Thành Vương cũng giống như cuộc sống của ta ở tướng phủ, chỉ cần không phải ngày ngủ với Vương gia là có thể trèo tường ra ngoài.
Có lẽ là phát hiện ta hay chạy ra ngoài, Vương gia bắt đầu đến viện của ta ăn cơm hàng ngày.
Có thể không ngủ nhưng chắc chắn phải ăn cơm.
Vương gia không chỉ ăn nhiều mà còn ăn không nói. Ta hiểu mà, lại là quy tắc ăn không nói ngủ không nói.
Một hai lần ta có thể cắm đầu ăn cơm nhưng lâu dần ta không chịu được, bắt đầu nói chuyện linh tinh, thỉnh thoảng Vương gia cũng đáp lại ta vài câu.
Vương gia đến hàng ngày không chỉ ảnh hưởng đến việc ta ra ngoài chơi mà còn ăn gạo của ta, vì vậy ta liền đến phòng sổ sách lấy tiền.
Lấy tiền là Vương gia không đến nữa, quả là một công đôi chuyện. Ta lập tức quyết định cùng Hỉ Nhi trèo tường ra ngoài chơi.
Chuyện xảy ra thật khéo, lúc ta trèo tường thì mặt đối mặt với Vương gia ở bên kia tường, cuối cùng vẫn phải đạp lên vai Vương gia mới xuống được.
Ta tức giận dậm chân nhưng kẻ xấu chắc chắn phải cáo trạng trước, ta nói hắn lén lút không đi cửa chính, chắc chắn trong lòng có quỷ, chắc chắn là đi ăn vụng với hồ ly tinh rồi, ta sẽ đi mách Vương phi.
Vương gia thở dài xoa đầu ta nói hắn không có, hắn chỉ có ta.
Hừ, lừa quỷ à, một Vương phi, một trắc phi, hai thị thiếp.
Ta bẻ ngón tay tính cho hắn, hắn nói ngoài ta ra thì không tính.
Dù sao thì hắn cũng không truy cứu chuyện ta trốn ra ngoài, ta nể mặt một cây san hô nên cũng không mè nheo nữa.
Tiền tháng của ta tăng gấp đôi, Vương gia cũng theo đó đóng quân trên bàn ăn của ta.
Ta ăn gì thì hắn cũng ăn một phần. Ta uống một bát yến sào thì hắn cũng phải múc hai thìa.
Ngày nào cuộc sống này mới chấm dứt đây!