Đại A Hoàn - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-05-24 20:20:39
Lượt xem: 5,400
Ngoại truyện 1: Đại tiểu thư
1
Mẫu thân vốn muốn ta chọn một nha hoàn trạc tuổi ta, lớn hơn ta vài tuổi cũng được, tốt nhất là dung mạo đoan chính, đưa về nhà chồng cũng coi như là thiếp có gốc gác rõ ràng.
Nhưng cuối cùng ta lại chọn một nha hoàn nhỏ hơn ta bốn tuổi, chỉ vì ta thấy nàng rất thú vị.
Nàng quả thật rất hợp ý ta, những trò tinh quái của ta nàng đều hiểu ý.
Vậy thì những việc mà nha hoàn bình thường không làm được thì có gì quan trọng chứ?
Những nha hoàn khác còn chẳng biết trèo tường hay b.ắ.n ná nữa là!
Ta vẫn luôn coi Hỉ Nhi như một món đồ chơi, cho rằng sự mới lạ rồi cũng sẽ qua đi.
Nhưng ta quên mất, chỉ cần là người thì đều có trái tim, ta đã để tâm đến nha hoàn nhỏ này.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Có lẽ là nhận ra thái độ của ta đối với nàng đã thay đổi, nha hoàn nhỏ càng ngày càng nghĩ ra nhiều cách để dỗ ta vui.
Ca ca vẫn luôn nói Hỉ Nhi là cái đuôi nhỏ của ta, nếu ta không vui thì cái đuôi này sẽ ủ rũ.
2
Ta cũng biết mình có chút tính tiểu thư, những người hầu trong phủ đều biết ta là một chủ tử khó hầu hạ nhưng viện của ta có nhiều ơn lộc nhất. Làm nhiều hưởng nhiều, muốn kiếm tiền thì phải có chút giác ngộ chứ!
Huống hồ những chủ tử ngoài mặt hiền lành, sau lưng lại không biết có sở thích biến thái gì.
Có một thời gian ta mê truyện, Hỉ Nhi liền trèo tường đi mua cho ta, để chọn được truyện có nội dung thú vị, Hỉ Nhi bắt đầu học chữ, sau này đọc sách còn có thể đọc mười hàng một lúc, ngay cả ta cũng phải hổ thẹn không bằng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dai-a-hoan/chuong-16.html.]
Vì Hỉ Nhi nhỏ tuổi hơn ta, nàng không hiểu những câu chuyện tình yêu, chỉ thích những câu chuyện thị phi và truyền thuyết về ma quỷ.
Vì vậy ta ít khi nói với nàng về chuyện hôn nhân, theo ta thấy đó chỉ là canh bạc của đời con gái, ngoài việc hy sinh những cô nương tuổi xuân thì cả hai bên đều không mất mát gì.
Một ngày nào đó, ta cũng sẽ trở thành một món cược, chỉ là lần cược này đẹp hơn, đắt hơn, tính tình tệ hơn.
Ta là người có lòng chiếm hữu rất mạnh, căn bản không muốn chia sẻ những thứ ta yêu thích với người khác. Những thứ người khác đã chạm vào ta đều không muốn nữa. Chồng là thứ duy nhất ta miễn cưỡng cho phép người khác thèm muốn, là chính thất phu nhân thì ta phải rộng lượng một chút chứ!
Nhưng sau đó khi phải đi làm trắc phi cho Thành Vương, thật ra ta cũng không quá khó chấp nhận. Nhưng từ nhỏ ta ăn mặc dùng đồ đều so với những tiểu thư khác, giờ phải gả chồng lại thấp hơn người ta cả đời, ta tức đến ngứa răng.
Đều tại Thành Vương, nhất quyết phải cưới ta.
Đúng vậy, mọi người đều cho rằng là phụ thân ta muốn dựa vào Thành Vương, thực ra là Thành Vương nhất quyết kéo phụ thân ta xuống nước.
Một hôm ca ca đột nhiên ban phát lòng tốt muốn dẫn ta đi cưỡi ngựa, ta biết rằng có chuyện bất thường ắt có yêu quái.
Cũng phải nói tên Thành Vương tiểu tử này khá đẹp trai nhưng nhìn trông như cười mà lại không cười thì rất đáng đấm.
Sau hôm đó Thành Vương luôn hẹn ta ra ngoài, mẫu thân ta nói hoa mỹ là bồi dưỡng tình cảm nhưng nói thật ta căn bản không phải là cô nương thích uống trà làm thơ, tình cảm còn chưa bồi dưỡng được thì ta sắp phát điên rồi.
Ta hỏi thẳng hắn: "Cuối cùng ngươi có cưới ta không?"
Tai hắn đột nhiên đỏ lên, mặc dù trên mặt vẫn không có biểu cảm gì nhưng hắn vẫn kiên định nói: "Cưới."
"Tuyệt, chuẩn bị đến nhà cầu hôn thôi!"
Sau đó hôn lễ của ta và Thành Vương được chuẩn bị ráo riết.