Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-05-07 20:39:39
Lượt xem: 877
Vừa dứt lời, tứ chi của con lệ quỷ gớm ghiếc đó đột nhiên nổ tung, hất văng cả phần đầu, m.á.u thịt lẫn lộn thành một đống bấy nhầy.
Tôi kinh hãi, có lẽ đây mới chính là bộ mặt thật của Đỗ Trạch Thần có đúng không?
Cùng lúc đó cũng không nhịn được lòng hiếu kỳ, ra tay tàn ác như anh, có phải trên mặt anh vẫn trẻ trưng ra bộ mặt ôn hòa nhã nhặn đó không?
Và rồi, sự tò mò sẽ hại c.h.ế.t người.
Chỉ nhìn một cái thôi, tôi như rơi vào hầm băng vậy.
Tuy ánh trăng chiếu rọi lên khuôn mặt của Đỗ Trạch Thần, nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào của anh.
Bởi vì anh đang đeo chiếc mặt nạ cỗ lạnh tanh bằng bạc trên mặt.
Vốn là thứ tôi đã nhìn hơn 10 năm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy nó lạ lẫm và mê hoặc đến thế.
Tôi liền quay trở về trong âm thầm.
Đến cửa phòng thì tôi đụng phải đại nương, bà đang cầm chiếc lồng đèn, không biết đã đứng ở đây bao lâu rồi.
“An Nhiên cô nương, đêm khuya gió lớn, sao vẫn còn ở bên ngoài?”
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh đáp: “Ồn quá, không ngủ được nên đi dạo chút đó mà.”
Bà nở nụ cười kỳ quái: “Đừng làm hỏng hiệp ước với công tử là được.”
“Đương nhiên rồi!”
Nghe thế, nụ cười quỷ dị của bà ta đã biến mất, quay người liền nhỏ nhẹ chúc tôi ngủ ngon, sau đó biến mất ở tận cùng của hành lang.
Đêm nay có kinh nhưng không hiểm, sau khi trời sáng tôi đã quyết định kỹ rồi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi sẽ không đi đâu.
Không chỉ thế, tôi còn phải làm tròn chức trách của một nha hoàn, không những phơi sách, còn đọc sách nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-quy-do-cam-hoa-den-tan-cua/chuong-15.html.]
Ngoại trừ đọc sách, tôi còn phải xem Đỗ Trạch Thần.
Đa số đều là tôi nhân lúc anh ấy quay lưng lại với tôi, hoặc những lúc viết chữ mới dám nhìn, cố mọi cách không để cho anh phát hiện ra được.
Nhưng một thời gian sau, căn bản đâu có giấu được nữa.
Có đôi lúc vành tai của anh sẽ đỏ ửng, hoặc những khi đang lả lướt vẽ chữ sẽ khựng lại, rất nhanh tờ giấy tuyên đã bị mực đen nhuốm thành một mảng lớn.
Anh bất đắc dĩ hỏi: “Cô nương có lời chi bằng cứ nói thẳng?”
Tôi lắc đầu.
Anh thở dài.
Thường thì vào lúc này tôi đã rục cổ lại, đem tầm mắt dồn hết vào cuốn sách cổ đang được cầm trong tay.
Dường như Đỗ Trạch Thần rất kinh ngạc với hành vi nhìn sách của tôi, anh hỏi: “Cô nương biết chữ?”
Tôi hỏi ngược lại: “Làm sao anh biết tôi không biết chữ?”
Anh cười rồi gác bút, “Chuẩn bị một chút.”
Thấy tôi nghiêng đầu, anh kiên nhẫn nói rõ rằng, hôm nay sẽ dẫn tôi đi ra ngoài chơi.
Đích đến chính là trấn Sơn Quỷ.
Tôi có nghe nói qua chỗ này từ sư phụ của tôi, đám yêu ma quỷ quái không có chốn dung thân giữa âm dương hai giới, đa số đều tụ họp tại nơi này.
Vừa nghe tới nơi này, tôi là người đầu tiên không tình nguyện đến đây rồi, đây há chẳng phải là vứt miếng thịt vào bầy sói sao?
Nhưng tôi lại muốn xem anh đang tính giở trò gì mới đau.
Dù sao thì khi bắt đầu ước hẹn ba điều nói không được bước chân ra ngoài cũng là Đỗ Trạch Thần còn gì.