Con Quỷ Đó Cầm Hoa Đến Tận Cửa - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-05-07 20:39:06
Lượt xem: 855
Vẫn là nên tiếp tục lên đường tốt hơn.
Sau khi trời sáng, căn nhà tranh vẫn hài hoa như mọi ngày cùng với tiếng chim hót hoa thơm.
Tưởng chừng như đêm qua không hề xảy ra chuyện gì vậy.
Mà dưới bóng râm của mái hiên, Đỗ Trạch Thần đang nhàn nhã ngã lưng trên chiếc ghế lười để đọc sách, giống như sẵn tiện giám sát luôn cả tôi, cứ thong thả nằm đó chỉ huy tôi làm việc.
Có đôi lúc cũng như xảy ra ảo giác, hình như tôi đã quay về khoảng thời gian sống cùng với sư phụ vậy.
Nhưng tôi biết, người này không phải sư phụ của tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Sư phụ luôn lôi thôi lếch thếch, lại không biết chữ, vẽ bùa vẽ chú được tính là tố chất văn hóa cao nhất của ông rồi đó.
Nhưng Đỗ Trạch Thần thì khác, anh ấy thẳng tắp như tre trong bộ đồ Tôn Trung Sơn, khi mặc trường bào màu xanh thì rất thư sinh nhã nhặn, đến dáng đứng khi cầm bút lông cũng toát ra vẻ phong nhã.
Đây là những thứ đã được nuôi dưỡng từ trong xương cốt mà ra.
Trời quang trăng sáng, đến mức bản thân nhìn đến ngây người lúc nào không hay.
Mà cái tên Đỗ Trạch Thần hình như nhìn thấu ý đồ của tôi hay sao đó, anh ấy canh chừng tôi còn nghiêm khắc hơn bình thường kìa.
Tôi chẳng qua chỉ là trèo lên cây dâu tằm trong sân, anh ấy cũng phải lấy cây tre chọc một phát cho tôi ngã bằng được.
Vì quá hoảng hốt nên tôi nhắm mắt la toáng lên, rơi thẳng vào lòng anh.
Đây là cái ôm có mùi hương hoàn toàn khác giữa ba nuôi tôi và t.h.i t.h.ể này, nó lạnh buốt tựa như sương sớm lạnh lẽo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/con-quy-do-cam-hoa-den-tan-cua/chuong-14.html.]
Tôi lại ngây người nữa rồi.
Anh nhẹ nhàng thả tôi đứng xuống đất, hỏi: “Cô nương trèo cây là định đánh chủ ý quỷ quái gì sao?”
Tim tôi đập rất nhanh, bàn tay xòe ra với đống dâu nát bấy bên trong, tỏ vẻ ba phần vô tội bảy phần chân thành: “Vốn dĩ muốn hái để hiếu kính cho anh.”
Tầm mắt của Đỗ Trạch Thần dời xuống lòng bàn tay bị nhuộm đầy màu tím xanh, đôi mắt suy tư sâu xa lắm.
Không biết có phải anh bị tấm lòng của tôi làm cho cảm động không, những ngày kế tiếp anh không thèm lộ diện giám sát tôi nữa.
Đêm hôm đó, tôi nhân lúc mặt trăng ẩn thân vào các tầng mây dày đặc, liền leo cửa sổ trèo tường chuẩn bị tẩu thoát.
Ra khỏi căn nhà tranh, có tiếng gào thét xin tha thiết chói tai từ phía sau những bụi cây rậm rạp.
Tôi vốn không muốn nán lại quá lâu, vậy mà từ đâu tôi lại nghe được chủ đề có liên quan đến tôi.
Giọng nói đó cực kỳ nịnh hót lấy lòng: “Công tử nếu như đã hưởng thụ xong món ngon đó rồi thì chia cho chúng tôi một chút thôi cũng được ạ.”
Mặt trăng đã bò ra khỏi tầng mây, ánh sáng lập tức chiếu rọi xuống.
Tôi nhìn thấy cái thứ đang nói chuyện thè lưỡi dài cỡ ba thước, một bên hốc mắt trống không, con ngươi treo lủng lẳng trên gò má, làn da thối rữa. Trên mặt không có chỗ nào lành lặn cả.
Cùng lúc đó ánh trăng cũng chiếu rọi lên một người đang được đối phương cầu xin.
Quả nhiên là Đỗ Trạch Thần.
Anh ấy vẫn là bộ dáng ôn hòa và nhã nhặn, nhưng giọng nói lại lạnh thấu tâm can, “Ngươi cũng xứng sao?”