CÓ LẼ NÀO CHỒNG TÔI LẠI LÀ MA? - Chương 5: Tôi biết mình đã thành đàn bà.
Cập nhật lúc: 2024-11-06 09:06:34
Lượt xem: 2
Bà Tôi đã ốm nặng lắm rồi. Những cơn đau làm bà trở nên cáu bẳn và không quan tâm đến ai khác. Vì thế, lão già càng táo tợn hơn. Lão sờ mó Tôi mọi nơi, mọi lúc, thậm chí ngay cả ở trước mặt bà Tôi.
Tôi căm giận lắm. Và Tôi càng tức bản thân. Lẽ nào Tôi lại chấp nhận để lão ta lộng hành như thế mãi? Sự dũng cảm của em gái nhỏ hôm trước làm Tôi có thêm can đảm. Tôi phải phản kháng! Và thế là, trong một lần bàn tay nhăn nheo nhám nhúa của lão già luồn qua làn váy mà mân mê, Tôi đã mắng lão và dọa sẽ báo cho người thân của Tôi biết. Tôi còn dọa sẽ báo công an.
Sau đó, lão già đi khỏi thôn hẳn hai tuần. Khi ấy Tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Thấy không? Chỉ cần bạn dũng cảm phản kháng, kẻ xấu sẽ sợ. Tôi an tâm chăm sóc cho bà, và đều đặn viết được hai lá thư gửi cho em gái. Con bé có vẻ rất thích thú với trò gửi thư này nên hồi âm khá nhanh.
Con bé gởi cho Tôi cũng toàn tin vui. Bố đã không còn mắng chửi hay đánh mẹ kế nữa, mà theo gợi ý của ông nội, bố sẽ dẫn mẹ kế và con bé đi du lịch dài ngày. Vậy cũng tốt. Dạo gần đây Tôi thấy gương mặt của mẹ kế cứ hay thất thần. Nhìn mẹ kế ủ rũ như cây thiếu nước, Tôi lo lắm.
Tôi biết, mẹ kế rất thương và lo lắng cho Tôi. Nhưng mẹ kế yêu bố quá, lại sợ bố nữa, nên mẹ kế không dám nghi ngờ lời của bố để tin tưởng Tôi. Mẹ kế từng nói với Tôi, bố đã cứu vớt bà ấy khỏi quá khứ u ám, đã ban cho bà ấy một gia đình, nên đối với mẹ kế, bố là trời, là đấng cứu thế. Vì vậy, Tôi không trách mẹ kế khi bà đã không tin Tôi. Tôi chỉ thấy lo. Nay nếu bố đã biết quan tâm đến mẹ kế, biết nghĩ cách mang niềm vui đến cho bà ấy, Tôi phải thấy vui chứ.
Tuy nhiên, không hiểu sao, trong lòng Tôi vẫn cảm thấy bất an. Rõ ràng mọi chuyện đang rất tốt đẹp. Tôi đã thoát khỏi tay của lão già ấy, mẹ kế và em gái cũng thoát khỏi sự ngột ngạt tù túng của bố, bà nội dạo này cũng hòa nhã hơn, sao Tôi vẫn cứ thấp thỏm không yên. Và trong tâm trạng hỗn độn đầy hoang mang đó, Tôi đã không ngại ngần uống hết ly sữa bà trao cho, để ngủ cho ngon. Và Tôi ngủ ngon thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-le-nao-chong-toi-lai-la-ma/chuong-5-toi-biet-minh-da-thanh-dan-ba.html.]
Sau một giấc dài ngủ say như chết, Tôi váng vất mở mắt trong cảm giác đầu đau như búa bổ và cơ thể nặng nề như có bao tải đè lên. Sau một thoáng trì trệ, Tôi giật thót người. Kinh hoàng. Không phải bao tải! Đang đè lên cơ thể Tôi, không phải bao tải, mà là một thân người. Một tấm thân đàn ông gân guốc và gớm ghiếc với mùi t.h.u.ố.c lá và mùi mồ hôi tởm lợm quen thuộc. Tôi điếng người. Đầu óc tôi trống rỗng. Thân dưới đau đớn và nhớp nháp, Tôi biết mình đã thành đàn bà. Tôi nghẹn ngào:
- Tại sao? Tại sao ông lại ác với tôi như thế?
Lão già vẫn hùng hục trên thân thể Tôi, miệng phều phào:
- Ông yêu con mà! Ông làm thế vì ông yêu con!
Cơ thể vẫn nặng nề, đau đớn, cơn mụ mị vẫn chưa tan khiến Tôi không nhấc nổi tay. Tôi chỉ có thể bất lực gào lên:
- Đừng xưng ông với tôi! Tôi không có người ông còn thua cả cầm thú như ông! Trời ơi! Tôi là cháu gái của ông mà... tôi không có người ông như ông...
Trời ơi! Lão già đó... không sai... lão già ác độc đó... chính là ông nội kế của Tôi. Thế cho nên những lời cầu cứu của Tôi đều bị bố gạt phắt đi. Thế cho nên những hoảng loạn của Tôi không làm lay chuyển được sự sợ hãi của mẹ kế. Tôi cứ tưởng mình đã phản kháng được. Tôi cứ tưởng lão đã bỏ qua cho cô. Tôi cứ tưởng lão vẫn còn tình người... Nhưng không ngờ...