Bí Mật Kết Hôn Cùng Sếp - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-12-02 19:27:45
Lượt xem: 241
33
Đêm đó, anh không rời đi.
Anh ấy vẫn luôn đứng dưới gốc cây dương hoài canh chừng tôi suốt một đêm.
Sáng ngày hôm sau, khi mẹ tôi thức dậy đã bị giật mình.
“Cái người ngoài kia có phải bị điên không, đứng đó cả đêm à?”
"Anh ấy là Dương Hoài." Tôi mỉm cười nói.
“Dương Hoài?” Mẹ tôi lập tức bật dậy. "Cậu ta đến tìm con để làm hòa à?"
“Vâng...cũng có thể coi là vậy."
"Đẹp trai như vậy, sao con không cho người ta vào nhà nói chuyện đi, con thật là..."
Mẹ tôi rất niềm nở đi ra gọi anh ấy vào.
Anh ấy cũng rất tự nhiên, theo mẹ tôi vào nhà.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp mẹ tôi, anh ấy vẫn có chút căng thẳng, ngồi ngay ngắn lịch sự ở đó, không còn vẻ tự tin của một ông chủ.
Từ nét mặt rạng rỡ, nụ cười kéo dài đến tận mang tai, có thể thấy bà rất hài lòng với Dương Hoài.
Vì không phải đi làm vào cuối tuần nên tôi đến tiệm mạt chược của mẹ để phụ giúp.
Dương Hoài cũng đi cùng.
Tôi có chút lo lắng, anh ấy có thể làm gì chứ?
Tôi có thể đi rót trà, nhưng không thể để anh ấy cũng làm những việc đó được.
Kết quả là, không có gì làm khó được Dương Hoài.
"Tiểu Dương à, cháu biết chơi mạt chược không?"
"Biết một chút ạ"
“Ở đây còn thiếu một người, hay là cháu cũng tham gia chơi cùng nhé?”
"Được ạ."
Tôi thật sự phục mẹ tôi, lại để cho con rể lần đầu đến nhà chơi mạt chược.
Tôi hồi hộp ngồi bên cạnh anh ấy, lo lắng anh ấy không biết chơi.
Kết quả là lo lắng thừa rồi.
Chưa chơi được mấy ván, mấy ông bà lão làng trước mặt đã bị đánh đến mức không dám ra bài nữa.
Anh ấy... sao lại giỏi như vậy?
"Sinh Sinh, đây là bạn trai của cháu à? Chàng trai này trông rất phong độ, chơi cũng không tệ."
"A, ông ba, ông quá khen rồi." Tôi có chút ngượng ngùng trước lời khen này.
Dương Hoài quay đầu lại, thấp giọng hỏi tôi: “Ông ba?”
“À, người ở bên này là người ông ba, chăm sóc em từ khi còn nhỏ, chứng kiến em trưởng thành, còn người kia là ông hai của em”. tôi giới thiệu cho anh ấy về họ hàng của mình
Anh ấy không nói gì nữa.
Dưa Hấu
Sau đó, anh ấy bắt đầu thua liên tục, không phải là đánh hỏng, thì sẽ là đặt sai...
Mặt mũi những người họ hàng của tôi bắt đầu dịu lại, đến cuối cùng, ai nấy đều cười không ngớt.
"Sinh Sinh à, nghe nói bạn trai của cháu còn mở công ty, tương lai vô cùng rộng mở đấy."
"Ta cũng cảm thấy chàng trai này rất tốt."
“Khi nào kết hôn, nhớ bảo mẹ cháu thông báo với mọi người một tiếng nhé.”
…
Tôi mỉm cười gượng gạo đồng ý..
Tôi kéo mạnh góc áo của anh ấy. Thì ra là tôi đã đánh giá cao anh ấy. Với kĩ năng chơi bài như thế này thì chẳng có ai có thể tệ hơn anh ấy nữa.
“Hay là để em chơi thay anh nhé?”
"Không sao, em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ đi cùng em, được không?"
Tôi có thể nói gì đây, tôi không thể nhìn nổi kỹ năng chơi bài tệ hơn cả chữ tệ của anh nữa.
Nhìn mấy người họ hàng của tôi ai cũng thắng được vài nghìn, anh ấy cười xấu hổ và mở ví, "Xin lỗi, lần sau có thời gian cháu sẽ cùng ông bà chơi tiếp, bây giờ cháu còn chút việc cần đi trước.”
"Được rồi được rồi, cháu đi làm việc của mình đi."
"Thắng được nhiều tiền như vậy, chúng tôi là bậc trưởng bối sao có thể không ngại."
"Kỹ thuật có thể dần dần cải thiện mà."
Anh ấy không đổi sắc mặt nói"Là do kỹ năng chơi của mọi người tốt, lần sau cháu nhất định sẽ quay lại xin sự chỉ giáo của các bậc trưởng bối ạ."
"Được, được, được."
"Chàng trai trẻ này thật không tệ."…
Anh đứng dậy, nắm tay tôi và đi ra ngoài.
“Anh cố tình thua họ à?” Tôi hỏi anh ấy.
“Ừ.” Anh cúi đầu nhìn tôi, “Chỉ cần họ vui là được.”
Anh giơ tay nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm, em đi cùng anh đến nơi này nhé?”
"Ừm.”
34
“Cả đêm qua anh không ngủ, giờ anh không buồn ngủ sao?” Tôi lên tiếng.
“Anh không buồn ngủ chút nào.” Anh nắm chặt bàn tay tôi.
Anh ấy đưa tôi đến một cửa hàng trang sức đặt riêng theo yêu cầu.
Nhân viên vừa nhìn thấy anh ấy liền nhiệt tình chào đón: "Tổng giám đốc Dương, anh đến nhận nhẫn ạ, đây là phu nhân của anh sao?"
“ Đúng vậy."
Tôi : ….
Tôi bối rối trong toàn bộ quá trình.
Nhân viên dẫn chúng tôi vào phòng VIP lấy ra một hộp trang sức từ két sắt.
"Em xem, có thích không?" Anh ra hiệu cho tôi mở nó ra.
Tôi hồi hộp mở ra, trong đó là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Kích cỡ không quá lớn nhưng lại mang vẻ nữ tính hiện đại nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Anh ấy lấy nó ra, cúi xuống đeo vào tay tôi : “Vừa vặn.”
"Anh đã chuẩn bị từ khi nào..."
“Anh đã đặt làm từ rất sớm nhưng vẫn chưa có thời gian đến lấy” anh mỉm cười dịu dàng nói.
"Tại sao em lại không biết?"
“Sao em có thể biết được , khi đó em còn đang giận dỗi với anh mà?” Anh ấy đặt bàn tay đeo nhẫn của tôi vào lòng bàn tay mình, nhìn qua nhìn lại rồi nói.
“ Bảo bối vô tâm, em đã đeo nó vào là không được phép tháo ra đâu đấy "
"Ừm......"
“Nhưng anh nghĩ em cũng không có lá gan tháo nó ra đâu.” Anh hài lòng nắm lấy tay tôi.
Lấy xong chiếc nhẫn, tài xế đã đợi trước cửa, tôi theo anh ấy về nhà.
Ông nội anh nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay tôi mỉm cười hạnh phúc, thậm chí còn ngợi anh ấy:
“Cuối cùng thì cháu cũng đã làm được một việc ra hồn”.
Bố mẹ anh đều ở Mỹ. Cả gia đình đã gọi video nhưng họ không hỏi thăm nhiều về tôi.
Họ chỉ nói rằng họ tôn trọng sự lựa chọn của con trai mình.
Mọi chuyện xảy ra thật đột ngột, cả ngày hôm ấy, tôi như đang sống trong một giấc mơ.
Tối hôm ấy, tôi và anh có cùng trở về biệt thự Tây Sơn.
Sau khi tôi tắm xong, đã thấy anh ngồi trên ghế sofa và ngủ thiếp đi.
Hôm nay anh ấy đã mệt mỏi rất nhiều.
Tôi bước tới, ngồi xổm trên mặt đất nhìn anh ấy ngủ.
Đôi mắt anh nhắm lại, hàng lông mày sắc sảo cùng chiếc mũi cao, trên cằm mọc lác đác vài cọng râu.
So với khi còn trẻ, anh đã trưởng thành và chính chắn hơn rất nhiều.
Chàng trai mà tôi luôn nhớ nhung , mở ước, giờ đây đang ngủ trước mặt tôi, trên tay còn nắm chặt chiếc thẻ học sinh mà tôi vừa trả lại cho anh ấy.
Liệu rằng trong giấc mơ của anh, sẽ có hình bóng của tôi ?
Nghĩ đến điều này, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Nhân lúc anh đang ngủ, tôi dũng cảm hôn lên trán anh.
Kết quả là tôi vừa cúi đầu xuống, chưa kịp hôn anh thì anh ấy bất ngờ mở mắt.
Đôi mắt anh sáng lên lấp lánh, chỉ một cái nhìn thôi tôi đã khiến tôi rơi vào lưới tình.
Tim tôi bắt đầu đập dữ dội.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên : "Em định làm gì anh?"
Tim tôi như lỡ một nhịp phản ứng đầu tiên của tôi là muốn bỏ chạy.
Nhưng anh đã ôm chặt lấy eo tôi.
“Em không định làm gì cả, em chỉ đơn giản là nhìn anh một chút thôi.” Tôi cảm thấy rất lo lắng khi bị phát hiện.
Anh ấy nhìn xuống, yết hầu khẽ chuyển động : "Nửa đêm nhìn chằm chằm vào một người đàn ông, thực sự là chỉ muốn nhìn thôi sao ?"
“Vậy thì em không nhìn nữa.” Tôi đưa tay định đẩy anh ra .
Nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội chạy trốn thay vào đó lại kéo tôi đến gần anh hơn.
Giọng nói của anh trầm đi vài phần: “Nếu không cho em nhìn đủ, thì anh còn xứng làm đàn ông sao?”
Anh ấy lật người lại và hôn tôi.
Sau đó, hạ giọng, dỗ dành i:
“Sinh Sinh ngian, đừng sợ.”
Tôi không thể làm gì khác?
Cái hố tự mình đào ra, thì phải tự tìm cách lấp lại.
35
Lễ cưới diễn ra vào tuần tới.
Anh ấy đối xử rất tốt với tôi. Nhưng vẫn rất biết kiềm chế, biết phân biệt rõ ràng giữa công và tư.
Ở nhà, anh đúng chuẩn là người đàn ông của gia đình, nhưng khi đến công ty anh lại hóa thân thành một ông chủ lạnh lùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-mat-ket-hon-cung-sep/chuong-8.html.]
Tôi thật sự nghi ngờ anh mắc bệnh đa nhân cách nếu không tại sao có thể rõ ràng như vậy? Luôn bình tĩnh như vậy?
Ở công ty, trưởng nhóm vẫn luôn mang tâm trạng ủ rũ, ngày nào cũng mắng mỏ với những bản kế hoạch mà tôi đưa ra.
“Giang Sinh, tôi nói cho cô biết, nếu không có tình yêu thì hãy chăm chỉ mà phát triển sự nghiệp đi, cố gắng nâng cao thành tích đừng để tình yêu không có ngay cả sự nghiệp cũng mất.”
“Tôi biết rồi.”
“Đi sửa lại bản kế hoạch đi.”
“Dạ.”
Tôi mang bản kế hoạch về chỗ ngồi và dành cả buổi sáng để sửa lại nó. Tôi thậm chí còn không có thời gian để ăn trưa.
Dương Hoài lại đi công tác.
Cả người tôi trông thật đáng thương.
Buổi chiều khi tôi gửi lại bản kế hoạch đã chỉnh sửa cho trưởng nhóm, anh ấy đọc lại và lộ ra nụ cười hài lòng: “Thật thông minh, đưa cho Dương tiên sinh xem đi. Nhất định sẽ hài lòng.”
“À, anh ấy không phải đã ra ngoài rồi sao?”
“Anh ấy về sớm, tôi vừa gặp anh ấy trong thang máy”
“Ồ.”
Tôi đến tìm anh ấy với bản kế hoạch trên tay. Chúng tôi đã một tuần rồi không gặp nhau, tôi thật sự rất nhớ anh ấy. Tuy nhiên, ở công ty anh ấy sẽ không có thái độ mập mờ rõ với tôi.
Nghĩ tới thái độ lạnh lùng của anh ấy, tôi thấy hơi buồn.
Tôi gõ cửa bước vào. Anh ấy vẫn vùi đầu vào đọc tài liệu.
Nhìn kìa, lạnh lùng quá.
“Đây là bản kế hoạch mới, trưởng nhóm tôi bảo đưa cho anh.”
“Ừ để đó đi.”
Anh ấy thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn tôi. Nó làm tôi thấy bực mình.
Tôi đặt bản kế hoạch xuống và bước ra ngoài, nhưng có một giọng nói ở phía sau.
“Đóng cửa lại.”
Tôi: ??
“Nhân tiện, khóa nó lại."
Tôi; ??
Dù không biết anh định làm gì nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn khóa cửa lại lại.
Ngay khi tôi quay lại, thân hình cao lớn của anh ấy đã đứng phía sau tôi.
“Em…”
“Anh nhớ em quá.”
Vừa nói xong anh ấy đã hôn tôi.
“Sao anh lại nhớ em nhiều đến thế ?”
Anh thì thầm vào tai tôi những lời yêu thương.
Tai tôi mềm đi , tim thì đập thình thịch.
Sau đó anh ấy để tôi đi , hài lòng quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Bây giờ anh chỉ đơn giản là...càng ngày càng..." vô đạo đức.
Tôi đỏ mặt mắng anh. Nhưng anh chỉ xem lại tài liệu mà không thèm thay đổi sắc mặt.
"Nếu không em nghĩ tại sao anh lại về sớm?"
Tôi chửi thầm trong đầu: " Anh là đồ chó.”
“ Đợi anh xong việc cùng về nhà nhé , vợ?"
“Ừ.”
Chậm rãi hồi lâu, tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cầm tài liệu đi ra ngoài.
Ngay khi tôi quay lại chỗ làm việc của mình, ngồi xuống, trưởng phòng của tôi đã đến.
"Giang Sinh!"
Tôi sợ tới mức rùng mình.
"Chuyện... chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tôi lắp bắp vì sợ hãi. Anh ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, càng lúc càng tức giận.
"Tôi bảo cô đưa cho giám đốc Dương xem bản kế hoạch. Tại sao son môi của cô lại bị lem.”
“ Tôi…..Tôi”
Xong rồi! Linh hồn của tôi đã biến mất! Nhìn sự việc sắp bị bại lộ, tôi lo lắng đến mức da đầu tê dại.
"Lại đến phòng trà lén ăn vặt à? Bảo sao xem một bản kế hoạch còn mất tận nửa giờ."
"Cô làm tôi thất vọng quá, sao lại ngang ngược như vậy?"
“ Nếu cô không muốn làm thì nghỉ đi!"
Thấy anh ấy bỗng tức giận như vậy đồng nghiệp chạy tới xem.
Nói thế nào nhỉ, thật là tuyệt vọng. Kết quả là khi tôi vừa ngẩng đầu lên, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở cửa.
Anh ấy dựa thân hình mảnh khảnh vào khung cửa, thản nhiên nói:
" Tôi ăn đấy , anh có ý kiến gì không ?"
Mọi người lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy Dương Hoài, họ đều sốc đến mức không thể ngậm miệng lại.
"Ông chủ ... chuyện này là?"
Trưởng phòng của tôi đột nhiên mất phương hướng.
Ngay khi các đồng nghiệp đang giao tiếp bằng ánh mắt nhau một cách mãnh liệt, mọi người đều có vẻ mặt “Tôi hiểu, tôi cái gì cũng hiểu”.
Dương Hoài lấy ra một xấp thiệp mời ném lên bàn. “Tuần sau hoan nghênh mọi người đến dự tiệc cưới của tôi .”
“Không nhận tiền mừng.”
Nói xong, anh tiến tới nắm tay tôi, nói với trưởng phòng vẫn còn bị sốc :
“Tôi có thể mượn cấp dưới của anh đi ăn trưa được không?”
"Được rồi...được...được!"
Trưởng phòng của tôi ngã xuống vì sợ hãi.
Nhưng anh ấy không quan tâm, nhẹ nhàng, lịch sự kéo tôi ra ngoài.
36
Đám cưới diễn ra đúng thời hạn.
Hạnh phúc dường như đến quá nhanh rồi.
Điều khiến tôi kinh ngạc chính là – hoa đồng là Dương Thạc.
“Giang Sinh, cháu đã nhường cha cho dì rồi, dì có thể đến nhà trẻ thăm cháu không?”
Thằng bé ngẩng đầu lên, đem bó hoa cho tôi.
“Đương nhiên có thể rồi” Tôi hạ thắt lưng bế thằng bé vào lòng.
Thằng bé mỉm cười ngọt ngào nhìn về phía tôi, lén lút nhét một viên kẹo vào tay tôi. Lúc xoay người, tôi thấy bàn tay nhỏ bé mập mạp lén lút lau nước mặt.
Khi ném bó hoa, Dương Hoài bỗng chỉ tay về phía đám người: “Đưa cho chị gái của em nhé.”
Tôi?
“Ừ”.
Tôi gật đầu hướng về cô ấy cầm bó hoa đi tới.
Lý Thiến đang đứng ở đó, lộ ra nụ cười gượng gạo: “Em thắng rồi.”
Tôi không nói gì.
“Ngày mai chị đi rồi, chị đã có bạn trai mới rồi, chúc em hạnh phúc.”
Cô ấy cười nói, rồi cầm lấy bó hoa của tôi, vươn tay ôm tôi vào lòng.
Tôi đứng im không nhúc nhích.
Cô ấy dơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh chung với tôi, sau đó quay người rời đi.
Tôi nhìn thấy mẹ tôi đứng ở sau lưng cô ấy, lặng lẽ chảy nước mắt.
Cô ấy như cảm thấy điều gì đó, lại quay trở lại, đi đến trước mặt mẹ tôi, ôm mẹ tôi một cái, vỗ vỗ nhẹ vào lưng bà ấy rồi quay lưng đi hẳn.
Suốt cả buổi lễ, tôi không thấy mệt, chỉ là nhìn thấy Dương Hoài có vẻ rất mệt, người khác chúc rượu, anh ấy cũng không từ chối.
“Uống ít một chút”. Tôi kéo góc áo anh, có chút lo lắng nói.
“Không sao”. Anh dơ tay xoa xoa đầu tôi
“Anh rất vui.”
Tối nay, Dương Thạc sẽ về nhà cùng chúng ta.
Tôi càng ngạc nhiên, anh ôm tôi lại cười nói: “Anh cho chị ấy 1000 vạn để chị ấy đi tìm hạnh phúc của mình, không thiệt.”
“Hả? Nhiều như vậy sao?”
" Bởi vì cô ấy là chị của em, cũng là mẹ của Thạc Thạc, so với hạnh phúc của em và con, số tiền này không đáng là gì.”
“Ồ.”
Em chưa bao giờ thấy qua nhiều tiền như vậy.
“Cảm thấy nhiều sao.”
“Vâng.”
“Vậy anh cũng cho em nhé?”
Anh cười nói.
“Còn không?”
“Em nói xem?”
Không đợi tôi trả lời, anh bế bổng tôi lên.
Dưới ánh trăng, anh ôm tôi: “Chúc ngủ ngon, vợ yêu.”
Tôi nhìn anh chìm vào giấc ngủ, ngọt ngào thỏa mãn.
Nhìn xem, Tình yêu thầm kín rơi vào giấc mơ của tôi, rồi rơi vào giấc mơ của hắn, trong đêm nay, nó đã nở hoa.
Loài hoa đó có tên cây Dương Hoài.
End.