Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Bí Mật Kết Hôn Cùng Sếp - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-12-02 12:26:45
Lượt xem: 529

Đồng nghiệp xung quanh đều không ngừng mời rượu , anh ai cũng không cự tuyệt, ngửa đầu uống cạn.

 

Tôi có chút lo lắng cho anh, nhưng không tiện nhắc nhở, chỉ đành vùi đầu ăn thịt.

 

Mỗi lần ngẩng đầu , tôi đều phát hiện anh hạ mi nhìn tôi, còn tôi đều tránh đi.

 

Có người đưa anh thuốc lá, anh bình tĩnh từ chối, nói: “Ở đây đông người, không nên hút.”

 

Anh đã nói như vậy rồi , mấy người khác cũng phụ hoạ theo, không dám hút thuốc nữa.

 

Toàn bộ quá trình, anh hầu như không ăn miếng nào, chỉ uống rượu.

 

Thoạt nhìn giống như anh căn bản không thích ăn thịt.

 

Tôi lơ đãng suy nghĩ.

 

Lúc này, phục vụ bưng khoai lang hấp phô mai còn bốc hói nóng tới, tôi liền đứng lên định bóc giấy bạc ra.

 

Bên cạnh đột nhiên vang lên : “Cần thận chút”.

 

Anh rõ ràng đang uống rượu với mọi người, đột nhiên lại nắm lấy tay tôi.

 

Tôi ngẩng đầu, liền thấy ánh mắt không kiêng dè của anh.

 

Sau đó ra hiệu để tôi ngồi xuống, anh tự mình làm , lại lấy thìa múc vào chén tôi từng muỗng một.

 

Anh nhẹ giọng hỏi tôi: “Đủ chưa ?”

 

Tôi lắp bắp :”Đ…đủ rồi”

 

Mọi người đần mặt .

 

Bầy không khí lúng túng đến cùng cực. 

 

Mà anh vẫn bình tĩnh tự nhiên, mặt không biến sắc tiếp tục uống rượu .

 

Một lát sau, anh lại cúi đầu nhìn tôi, nhân lúc mọi người không chú ý hỏi tôi: “ Nãy có bị bỏng không ?”

 

“Không”

 

Tôi sợ mọi người lại nhìn tới , không dám nói chuyện với anh nữa.

 

Anh uống không ít rượu, ngày càng không kiêng nể gì, vậy mà ngang nhiên nắm tay tôi dưới bàn ăn, cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng nắm tay.

Dưa Hấu

 

Tôi hơi hoảng, muốn rút tay về nhưng anh nắm chặt không thả.

 

Nhân lúc mọi người “Dzô”, tôi nhéo nhéo lòng bàn tay anh, nhỏ giọng gọi: 

 

“Dương Hoài”.

 

“Hm?”

 

Anh rướn cả người qua, kề đầu sát lại, nhìn tôi chăm chú, thoạt nhìn hẳn là đã say ít nhiều.

 

Tôi nhỏ giọng nói: “Anh buông tay ra đi. Bị người ta nhìn thấy bây giờ”

 

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi lại , cố chấp nói: “Không buông đâu”

 

Cái người này….

 

Đường đường là một giám đốc, sao lại vô lại như thế chứ.

 

Tôi bất lực.

 

 

30

 

Để không bị phát hiện, tôi rụt rè nép mình, không dám rời anh nửa bước, thấy tôi như vậy, khóe môi anh hơi nhếch lên.

 

Bàn bên cạnh càng lúc càng nhiều cô gái.

 

Họ liên tục nhìn về phía này.

 

Đương nhiên là tôi biết vì sao.

 

Dương Hoài vốn đẹp trai, uống ít rượu, cởi áo khoác, sơ mi cởi đến cúc thứ hai, với dáng vẻ cấm dục này, ai nhìn mà không mê chứ?

 

Tôi liếc nhìn anh, rồi lại nhìn đám con gái bên cạnh đang lén chụp ảnh, thở dài thườn thượt.

 

Lại bị anh phát hiện, cúi đầu hỏi trêu tôi: “Ghen rồi à?”

 

Tôi: “...”

 

"Muốn nhìn thì cứ nhìn, có liên quan gì đến em đâu."

 

Tôi cúi đầu, không dám nhìn anh.

 

"Em ghen như này, sau này anh tham gia mấy bữa tiệc, em định thế nào đây?" Anh nhìn buồn cười nhìn tôi.

 

"Đừng nói chuyện với em nữa." Tôi không thể chịu nổi, cái kiểu có thể bị lộ bất cứ lúc nào này thật là kích thích, tôi phát điên mất.

 

 

Quả nhiên, anh không nói thêm gì nữa, anh cài lại cúc áo đến tận nút trên cùng .

 

Thấy anh như vậy, dù tôi vẫn im lặng, trong lòng lại không ngừng rung động.

 

Cuối cùng, đám con gái bàn bên vẫn không từ bỏ, quyết định mò đến xin Wechat.

 

"Cô bé, em có biết anh ấy là ai không?" Tổ trưởng như muốn phát điên.

 

Anh không ngờ rằng việc mời sếp đến lại gây phiền phức lớn cho sếp như vậy.

 

Vừa chụp ảnh, vừa bàn tán, giờ còn có người đến xin WeChat.

 

"Đương nhiên là em biết, là người trong lòng em, anh đẹp trai ơi , cho em xin WeChat nhé." Cô bé mạnh dạn vươn tay nắm lấy tay áo Dương Hoài.

 

Quào…

 

Các đồng nghiệp khác bị sự táo bạo của cô gái này làm cho dở khóc dở cười.

 

Nhưng Dương Hoài lại nghiêm mặt, thẳng thừng tránh cô bé, không cho cô bé chạm vào, cũng không thèm để ý thể diện của cô bé.

 

"Xin lỗi, tôi có vợ rồi." Anh giữ vẻ lịch sự, không cho cô bé cơ hội tiếp cận.

 

Đồng nghiệp: ?

 

Tôi: ?

 

Cô bé ấy: ?

 

"Đã kết hôn rồi thì không được kết bạn sao?" Cô bé cảm thấy xấu hổ, nhưng vẫn không từ bỏ.

 

"Không được." Anh vẫn kiên quyết: "Cô ấy sẽ không vui."

 

Bàn tay dưới bàn của anh siết chặt lấy tay tôi.

 

Mặt tôi lập tức đỏ bừng.

 

Tôi thừa nhận là bây giờ tôi đã thực sự rung động.

 

Sao tôi có thể không rung động chứ?

 

Người mà tôi đã thấy trong giấc mơ vô số lần, anh nắm tay tôi, mặc dù không bôc bạch, nhưng lại không ngần ngại chặn đứng mọi mối quan hệ khác…

 

Bữa tiệc kết thúc, cuối cùng anh cũng buông tay tôi ra.

 

Lúc này tôi mới phát hiện lòng bàn tay mình đã ướt đẫm mồ hôi do cái nắm tay của anh.

 

"Sếp Dương, tôi đưa ngài về được không?" Tổ trưởng gọi xe giúp anh mở cửa.

 

"Không cần, các anh cứ đi trước đi." Anh vẫy tay, đứng bên đường, châm một điếu thuốc.

 

“Vâng." Tổ trưởng lại hỏi tôi: "Vậy Giang Sanh, lên xe đi, tôi đưa cô về."

 

"Tổ trưởng, anh thiên vị!" Một đồng nghiệp nọ bất bình.

 

"Thiên vị cái gì, Giang Sanh vừa thất tình, để con bé về một mình, phận làm tổ trưởng như tôi không yên tâm." Tổ trưởng mắng.

 

"À, Giang Sanh, cô thất tình à?" Đồng nghiệp hỏi tôi.

 

Tôi: “…”

 

Trả lời thế nào giờ?

 

Tôi ngẩng đầu lên, Dương Hoài nhìn tôi qua làn khói thuốc, không đoán được vẻ mặt của anh.

 

"Không phải chuyện gì lớn đâu." Nói xong, tôi định lên xe.

 

"Anh đưa em về." Dương Hoài vẫn im lặng nãy giờ bỗng nhìn thẳng vào tôi, có lẽ cảm thấy thẳng thắn quá nên nói thêm: "Tiện đường."

 

"Ồ, sếp Dương và Giang Sanh về cùng đường à? Ngài cũng sống ở đó sao?"

 

Dương Hoài không trả lời.

 

Tổ trưởng tự thấy ngại ngùng, cũng không dám hỏi thêm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/bi-mat-ket-hon-cung-sep/chuong-7.html.]

Sắp xếp cho những người còn lại xong, mọi người lần lượt lên xe rời đi.

 

Cuối cùng chỉ còn lại tôi và anh, tôi có hơi đau đầu nhưng cũng có chút vui sướng.

 

Chỉ có tôi biết, nào có tiện đường, khu ổ chuột ở phía Đông, biệt thự Tây Sơn ở phía Tây, cả đời cũng không thể nào nằm cùng một con đường.

 

"Em tự bắt taxi về được, muộn quá rồi." Tôi lên tiếng.

 

"Em cũng biết là muộn rồi à." Anh dập tắt điếu thuốc, vẫy tay gọi một chiếc taxi: "Anh đưa em về."

 

31

 

Tôi biết không thể từ chối thêm nữa, đành miễn cưỡng để anh đưa.

 

Nhưng suốt đường đi tôi cảm thấy lo lắng vô cùng.

 

Sợ anh thấy được hoàn cảnh sống của tôi, sẽ xem thường tôi, sẽ thấy tôi thật tội nghiệp.

 

Cũng sợ nếu hiểu được quá khứ của tôi, chút tình cảm nhỏ nhoi của anh sẽ tan biến.

 

Trong tình yêu, điều đáng sợ nhất chính là sự xem thường của đối phương.

 

Rõ ràng yêu thầm một người đã là hèn mọn đến vô cùng, nhưng vẫn muốn đặt lòng tự trọng lên trên tất cả.

 

Tôi là kiểu người mâu thuẫn như thế.

 

Suốt dọc đường anh đều rất im lặng, có vẻ hơi say thật.

 

"Hay là anh đưa em đến góc đường thôi được không?" Tôi hỏi anh.

 

“Cho anh vào xem một chút thôi, được không?" Anh lại nắm lấy tay tôi, an ủi tôi.

 

"Không có gì đẹp, rất tệ."

 

"Anh muốn xem."

 

Anh kiên quyết đến vậy, tôi chỉ đành chiều theo ý anh.

 

Đến góc đường, anh nắm tay tôi đứng đó, nhìn vào ngõ.

 

"Em sống ở đây từ nhỏ à?" Anh nhíu mày hỏi tôi.

 

"Ừ."

 

"Đi học về buổi tối thì sao?"

 

"Không sao cả, em đã đi đường này hàng vạn lần rồi, nhắm mắt cũng về nhà được."

 

Anh nhìn tôi một cái, không nói gì, chỉ là đưa tay xoa đầu tôi.

 

Tôi dẫn anh đi tiếp, anh đột nhiên dừng lại hỏi tôi: "Có phải chúng ta từng gặp nhau chưa?"

 

"Hả?"

 

Anh lại nhìn xung quanh: "Anh đã từng đến đây."

 

Tim tôi đập mạnh.

 

Anh còn nhớ?

 

Nghĩ được gì đó, anh đột nhiên cười: "Khi anh học lớp 12, lúc đi qua đây cùng Châu Sơ, có một cô bé gặp phải kẻ xấu đã chạy vào lòng anh."

 

Anh ngừng một lúc: "Hôm sau Châu Sơ còn hỏi anh, sao đi một lúc mà không thấy anh đâu, tìm anh cả buổi."

 

Tim tôi đập nhanh, nghe anh kể lại câu chuyện về tôi một cách bình tĩnh, đúng là điên thật.

 

"Ồ? Rồi thì anh đã đi đâu?" Tôi giả vờ ngu ngơ.

 

"Cô bé đó rất sợ, anh đã đứng bên ngoài cửa nhà cô bé cả đêm, đến tận khi mẹ cô bé về."

 

"Anh đã đứng cả đêm thật à?" Tôi còn tưởng anh đã rời đi rồi chứ.

 

“Anh không thể đi được." Anh cười nói: "Cô bé rất sợ, ngủ một chút lại dậy, nhìn ra cửa sổ xem anh có đi không."

 

"Cũng chẳng liên quan đến anh, vậy mà anh vẫn đứng cả đêm."

 

"Anh cũng không hiểu, cô bé rất dễ thương, còn gọi anh là anh trai " Nói xong, như nhận ra điều gì, anh đột nhiên cười.

 

"Chỉ là một cô bé, trẻ con em ghen sao?"

 

Tôi bị suy nghĩ của anh khiến cho ngạc nhiên.

 

"Ai ghen đâu." Tôi trừng mắt nhìn anh.

 

Sao mà tôi có thể tự ghen với chính mình được?

 

"Đừng nói thế." Anh cúi đầu nghiêm túc nhìn tôi: "Em và cô bé ấy trông rất giống nhau."

 

Tôi đứng đờ ở đó.

 

"Có khi nào em và cô bé ấy là chị em không?" Tôi cười đùa với anh.

 

32

 

Anh vẫn đứng dưới gốc cây, không rời đi, cũng chẳng nhìn điện thoại, chỉ chăm chú nhìn tôi.

 

Tôi làm sao mà ngủ nổi.

 

Đợi đến lúc tôi trở mình vài lần rồi lại bò lên thành cửa sổ, thì anh đã chầm chậm bước tới gần cửa sổ.

 

“Không ngủ được à?” Trong mắt anh toàn là vẻ cưng chiều.

 

“Anh không đi, làm sao em ngủ được?”

 

Anh cười, “Vậy thì nói chuyện với anh một lúc.”

 

“Ồ.”

 

Anh bỗng cúi người, nghiêng đầu đến gần tôi.

 

Anh quá cao, còn bậu cửa sổ thì thấp, tư thế này hơi khiến anh không thoải mái.

 

“Cây dương hoài kia ra hoa vào lúc nào vậy?” Anh cười hỏi tôi.

 

Cảm nhận hơi thở anh gần ngay trước mặt, chắc chắn là mặt tôi đã đỏ bừng.

 

“Năm nhất đại học.”

 

“Ồ?” Anh nhìn tôi đầy ý tứ, “Năm nhất đã thích anh rồi sao?”

 

Bí mật bị vạch trần, tôi ngẩn người, không nói được gì.

 

“Sao không đến tìm anh?”

 

“Đã tìm rồi.” Tôi trả lời thật lòng.

 

Anh có vẻ ngạc nhiên, “Sao anh không biết nhỉ?”

 

“Em học ngành Tài chính ở Đại học Hải Nam.”

 

Lông mày anh khẽ giật một cái.

 

“Học thạc sĩ thì em chuyển lên Khoa học và Công nghệ Bắc Kinh.”

 

“Anh học ở Đại học Bắc Kinh, em không thi đỗ được.”

 

Nghe đến đây, vẻ mặt anh vốn đang thoải mái bỗng trở nên nghiêm nghị.

 

Cứ như thế nhìn tôi chằm chằm.

 

“Xin lỗi, những điều này anh đều không biết.” Giọng anh có chút khô khan, tay đưa lên rồi dừng lại bên má tôi.

 

“Anh không cần phải xin lỗi, thích anh chỉ là chuyện của riêng em, anh không phải chịu trách nhiệm.” Nghĩ đến những năm tháng đơn phương thầm lặng của mình, mũi tôi bỗng cay cay, nước mắt dường như sắp trào ra.

 

Anh cứ nhìn tôi như vậy, không biết đang nghĩ gì, rồi nhẹ nhàng nói: “Anh đúng là đồ tồi.”

 

Nói xong, anh đưa tay gạt tóc tôi ra sau tai, giây tiếp theo, anh nâng mặt tôi lên, cúi đầu hôn xuống.

 

Thế giới như quay cuồng, tôi ngay cả thở cũng quên luôn.

 

Phải một lúc lâu sau, anh mới buông tôi ra, mặt tôi đã đỏ đến mức không dám đối diện với ai nữa.

 

“Từ giờ đừng thích anh nữa.” Anh nâng gương mặt tôi, trong mắt đầy sự thâm tình, “Để anh thích em, được không?”

 

“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

 

 

“Không cần phải ngoan như vậy đâu, có chút nghịch ngợm cũng được, đừng trốn anh nữa, được không?”

 

“Ừm.”

 

Anh lại nhìn tôi, trong mắt tựa như lấp lánh ngàn vì sao, rồi cúi đầu hôn tôi thêm lần nữa.

 

Ánh trăng ngoài kia kéo bóng anh dài mãi, dài mãi...

 

Cuối cùng, chàng trai dưới gốc cây dương hoài của tôi đã trở về.

Loading...