Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ẢO ẢNH - 5

Cập nhật lúc: 2024-11-20 21:40:42
Lượt xem: 45

19.

Hai tháng sau, Thái Tử Phi mang thai.

Hoàng Hậu miệng cười toe toét, nắm tay nàng không ngừng tán thưởng.

Nhưng trên mặt Đoạn Trinh lại không thấy nụ cười.

Hắn ngồi bên cạnh Giang Tẩm Nguyệt, tay siết chặc, vẻ mặt cứng nhắc.

Thậm chí hắn còn không thèm nhìn ta lấy một cái.

Hắn đang sợ cái gì vậy?

Sợ ta níu kéo hắn, hỏi hắn vì sao lại phản bội lời thề?

Đương nhiên ta sẽ không làm như vậy rồi.

Bởi vì từ đầu đến cuối, người tin tưởng lời thề kia, chỉ có mỗi mình hắn.

Thời gian thấp thoáng thoi đưa.

Đứa con trong bụng của Giang Tẩm Nguyệt đã được 5, 6 tháng rồi.

Chẳng biết nàng có phải mang song thai hay không mà cái thai lớn hơn bình thường.

Sinh nhật của ta cũng đã đến rồi.

Năm nay ta đã hai mươi ba tuổi.

Đoạn Trinh vẫn không quên chuẩn bị quà cho ta.

Đây chắc là lời hứa duy nhất hắn có thể tuân thủ!

Ta mở cái tráp mà hắn đưa tới, nhìn thấy bên trong là một bức tranh.

Người được vẽ là ta.

Đây là ta năm mười ba tuổi.

Thiếu nữ mặc Cung phục rộng lớn, trong tay mang theo một hộp đồ ăn, miệng cười tươi như hoa.

Ta khẽ vuốt bức tranh: "Vẽ thật tốt."

Ta cuộn bức tranh lại đặt ở đầu giường.

Rốt cuộc mối quan hệ của ta và Đoạn Trinh vẫn là không duyên không phận.

Nằm với bức tranh này, chắc có lẽ sẽ mơ lại một lần nữa.

Nhưng rất đáng tiếc, cái gì ta cũng không mơ được.

Ngày hôm sau, Giang Tẩm Nguyệt lại tới.

Ta quỳ xuống hành lễ: "Thái Tử Phi bình an. Hôm nay sao ngài lại tới nơi này?"

Nàng vỗ về bụng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Thái Tử đã vẽ cho ngươi rồi đúng không?"

Ta không có thừa nhận.

Nhưng nàng không tin, gọi người tới lục soát.

Lục soát không tồi, đem tất cả những gì Đoạn Trinh tặng ta, tất cả đều được mang ra.

Giang Tẩm Nguyệt mắt lạnh nhìn đồ vật để trên bàn.

Có cả trâm cài tóc, túi vải, hoa đăng.

Có cả son hắn sai người đi Dương Châu mua cho ta.

Còn có cả bức tranh tối hôm qua hắn đưa cho ta.

Giang Tẩm Nguyệt khí thế ác liệt, trong miệng lẩm bẩm: "Mệnh của ngươi vì sao lại tốt như vậy? Tại sao mọi thứ xấu nhất đều rơi vào đầu của ta chứ?"

Nàng sai người đem một cây đuốc tới, muốn thiêu hủy toàn bộ mọi thứ của ta.

Đương nhiên ta không dám ngăn cản.

Ta chỉ có thể quỳ trên mặt đấy, nhìn ngọn lửa bắt đầu bùng lên, đem tất cả đồ của ta thiêu hủy toàn bộ.

20.

Đại khái Đoạn Trinh đã ngồi vững vàng ở trong triều đình, không cần trợ lực của Giang gia nữa.

Tính khí hắn khi bộc phát rất lớn, nghiêm khác tát Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi khiếp sợ, ngồi bệt xuống đất, gương mặt đỏ lên.

Việc này là do Đan Thục cô cô nói cho ta biết.

Khi mới nghe xong, trên tay vô ý làm bể chén trà.

Đan Thục cô cô hỏi ta: "Chức Thu, gần đây ngươi không yên lòng chuyện gì vậy?"

Ta vội vàng ngồi xổm xuống, đi thu thập những mảnh nhỏ trên đất.

Bà kéo tay của ta: "Chuyện gì xảy ra với ngươi vậy?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ao-anh/5.html.]

Giọng nói tôi run rẩy hỏi: "Cô cô, Thái Tử Phi nàng -- nàng và đứa nhỏ có sao không?"

"Đứa nhỏ bảo vệ được nên không sao, thái y nói chỉ cần chú ý nghỉ ngơi nhiều là được."

Lúc này ta mới yên lòng một chút: "Vậy là tốt rồi."

Trong lòng ta khẩn cầu Đoạn Trinh đừng tới tìm ta nữa.

Nhưng ban đêm hắn vẫn tới.

"Chức Thu--" Hắn hôn ta, "Để cho ngươi chịu ủy khuất rồi."

"Điện hạ, Thái Tử Phi có thai, người đừng nên tác động nàng ấy."

"Ta biết. Ta chỉ là tức giận -- nàng ta đốt đồ của ngươi nên nhất thời ta không kiềm chế được, cái gì cũng không suy nghĩ được."

Hiện giờ đồ của Đoạn Trinh tặng ta, chỉ còn lại mỗi viên dạ minh châu.

Hắn nói muốn khảm viên dạ minh châu lên mũ Phượng.

Viên minh châu kia vẫn ở chỗ hắn.

Nhưng hai người bọn ta đều ăn ý không nói ra.

Đoạn Trinh thành khẩn hỏi ta: "Ngươi tin ta một lần thôi có được không? Nhất định ngươi phải làm hoàng hậu của ta. Chức Thu, ngươi còn tin ta không?"

Chắc là do bị ánh trăng làm lu mờ.

Ma xui quỷ khiến ta lại gật đầu.

Ta nghe thấy bản thân nói: "Được, ta tin người."

Trầm luân không đáng sợ.

Tỉnh táo mà vẫn trầm luân mới đáng sợ.

Ta là người mỗi một bước đi đều cẩn thận chăm chú nhìn dưới chân.

Ta khờ dại lại cho rằng bản thân tuyệt đối sẽ không rơi vào vũng lầy.

21.

Đoạn Trinh vẫn nuốt lời.

Thân thể Hoàng Thượng không tốt, rất nhanh hắn sẽ được đăng cơ.

Đột nhiên hắn lại muốn ta đến biên cương đưa thư.

Hắn cử một đội binh tinh nhuệ hộ tống ta ra khỏi thành, một đường đi về phía bắc.

Trước khi xuất phát, ta hỏi hắn: "Tại sao lại muốn ta đi?"

Hắn nhìn vào mắt ta, nói: "Chức Thu, ở trên đời này ta chỉ còn có mỗi mình ngươi."

Còn nói: "Ta chỉ tin mỗi mình ngươi."

Tất nhiên ta đồng ý.

Lần đi về phía Bắc này, đường xá xa xôi.

Ba tháng sau ta mới về đến Kinh Thành.

Ta nghe được tin Tiên Hoàng đã băng hà, Đoạn Trinh đã đăng cơ được hai tháng.

Trong lúc đó, Tứ hoàng tử cấu kết với Trần Quốc Công tạo phản muốn bức Vua thoái vị.

Đoạn Trinh tay cầm trường kiếm, đứng trước điện tr.ảm Tứ hoàng tử.

Sau đó lấy phương pháp cay nghiệt nhất dọn dẹp rất nhiều quân nội loạn, thu hồi binh quyền.

Ba tháng này, trong kinh thành rất nguy hiểm, cục diện biến hóa không ngừng.

Giang Tẩm Nguyệt cũng thuận lợi sinh được một cô công chúa.

Hôm nay chính là ngày phong hậu.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai người Đế-Hậu đứng sóng vai với nhau.

Đoạn Trinh nắm tay nàng, từng bước dẫm lên thềm ngọc.

Ta lại nghe thấy có hạ thần khuyên hắn nên lấp đầy hậu cung, khai chi tán diệp.

Cũng có người nói: "Hoàng Thượng, cung nữ Chức Thu kia dung mạo quá xinh đẹp. Ngài có thể phong nàng làm phi tân, coi như là báo đáp tĩnh nghĩa năm xưa."

Đoạn Trinh không vui, nói: "Thân phận nàng thấp -- làm sao có thể làm phi tần của trẫm?"

Lúc này ta mới chợt hiểu ra.

Cái gì mà gọi ta đi đưa tin, hóa ra là vì muốn đẩy ta đi.

Dù sao chính miệng hắn là người nói lời hẹn ước, cũng là hắn là người không thể thực hiện được.

Nhưng mà tại sao lại bận tâm tới điều này nhiều lần như vậy.

Hắn biết rõ ta căn bản sẽ không khóc không náo.

Ta thậm chí còn không đi chất vấn hắn

Loading...