ẢO ẢNH - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-17 20:40:40
Lượt xem: 105
15.
Ngày đại hôn của Thái Tử được định vào tháng ba.
Lúc này cách ngày đại hôn có chút gần, thời gian gấp rút, hôn lễ cũng không cách nào tổ chức long trọng được.
Thật sự có chút vội vàng.
Nhưng thời tiết thì tốt bởi vì là mùa xuân hoa nở.
Ta chỉ là một thị thiếp. Tất nhiên sẽ không được xuất giá như Thái Tử Phi.
Hoàng Hậu nương nương đã từng nói qua, phải đợi sau khi Giang Tẩm Nguyệt có thai thì ta mới có thể dọn vào Đông Cung.
Ta gật đầu đồng ý.
Nhưng Đoạn Trinh thì sao đồng ý được.
Lúc nửa đêm hắn lại ngồi bên giường lay ta tỉnh.
"Người sao mà dễ bắt nạt như vậy. Bà ấy nói cái gì cũng đồng ý thế?"
Ta không nhịn được cười: "Điện hạ -- Ta chỉ là cung nữ, không phải là công chúa gì. Hoàng Hậu muốn ta chớt thì ta cũng không dám không nghe theo."
Đoạn Trinh lập tức mím môi, cau mày nói: "Ngươi nói bậy cái gì thế! Nói năng không kiêng kỵ gì hết."
Vẻ mặt hắn nghiêm túc làm ta không cười nữa.
Ban ngày không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Buổi tối yên vắng, thừa dịp có ánh trăng chiếu sáng, rốt cuộc ta cũng có cơ hội ngắm nhìn kỹ hắn.
Hắn có chút gầy đi rồi.
So với lúc trước cao lên không ít, bàn tay cũng dày rộng săn chắc hơn.
Gương mặt ngày càng anh tuấn, vẻ mặt cũng trầm ổn không giận mà uy.
Sau một lúc, ta xoa mặt hắn nói: "Điện hạ, ta hiểu. Muốn làm Thái Tử thì nhất định phải cưới Giang cô nương."
Đoạn Trinh cười nhạt: "Cũng lắm thì ta không cần cái danh Thái Tử này nữa."
Trong lòng ta chua xót.
Thật muốn làm theo lời hắn nói, cùng hắn cao chạy xa bay không trở về nữa.
Nhưng ta biết rõ, điều đó là không có khả năng.
Cùng lắm đây chỉ là câu nói lúc giận của hắn mà thôi.
Đã ngồi lên vị trí Thái Tử thì sao mà đổi ý được chứ.
Ta nhắm hai mắt, ôn nhu khuyên nhủ: "Hôn sự này là Hoàng Thượng hạ chỉ ban cho. Điện hạ muốn kháng chỉ sao?"
Đoạn Trinh không nói gì.
Ta thở dài, nói tiếp: "Điện hạ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, câu này người chưa từng nghe qua sao?"
16.
Khôn Ninh cung hoa đào đua nhau nở.
Ta đón lấy gió đông, đột nhiên nhận ra tháng ba đã đến rồi.
Đoạn Trinh cũng đã vẽ xong bức tranh mỹ nhân trong tuyết rồi.
Từ tháng 12 đến tháng ba, hắn tỉ mỉ cẩn thận vẽ lâu như vậy.
Bây giờ bức tranh này cũng được coi như là sính lễ đưa về Giang Nam.
Ở chung với châu báu gấm vóc không tài nào đếm xuể.
Đột nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu ta.
Giang Tẩm Nguyệt có thể xin Đoạn Trinh một bức tranh, vì sao ta không thể chứ?
Vì sao ta không dám chứ?
Giang Tẩm Nguyệt cái gì cũng có.
Nàng có thân phận Thái Tử Phi, có sính lễ không đếm hết, còn có cả bức tranh cảnh tuyết rơi do Đoạn Trinh cẩn thận tỉ mỉ vẽ.
Mà cái ta muốn chỉ là một bức tranh bình thường.
Một bức tranh do chính Đoạn Trinh vẽ.
Cái này không có gì quá phận nha!
Đêm đó ta nói với Đoạn Trinh: "Điện hạ, ta muốn có một thứ thôi."
Đây là lần đầu tiên ta mở miệng nói với hắn ta muốn cái gì.
Đoạn Trinh có chút vui mừng: "Muốn cái gì? Là bầu trời hay trăng ta đều hái xuống cho ngươi."
Ta nhẹ giọng nói: "Ta -- muốn một bức tranh."
"Hửm? Vẽ về cái gì?"
"Điện hạ, vẽ về ta đi."
Đoạn Trinh nhướn mày: "Vẽ ngươi sao?"
"Ừm. Điện hạ hãy vẽ ta đi."
Ít ra sẽ làm cho hắn nhớ đến dáng vẻ của ta.
17.
Mùng tám tháng ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ao-anh/4.html.]
Giang Tẩm Nguyệt mặc áo bào màu đỏ gả vào Đông Cung.
Thái Tử khí chất hiên ngang, Thái Tử Phi thanh tú đoan trang.
Ta ở từ xa nhìn chỉ thấy một màu đỏ rực.
Ta chưa từng biết màu đỏ lại có thể gai mắt đến vậy.
Đâm vào mắt khô khốc của ta.
Đêm đó, Đoạn Trinh giả vờ say rượu không đi đến phòng của Giang Tẩm Nguyệt.
Hắn lừa ta đến thư phòng nói có chuyện muốn nhờ ta.
Ta bưng một chén canh giải rượu nhưng lại đối diện với ánh mắt tỉnh táo mười phần.
"Điện hạ, người không có say sao?"
"Say cái gì?" Hắn từ phía sau ôm lấy ta, ở bên tai ta nói: "Đêm nay chúng ta viên phòng."
Ta đẩy tay hắn ra: "Điện hạ, hôm nay là ngày đại hôn của ngài và Thái Tử Phi. Ngài nên đi đến phòng của nàng ấy."
Hắn nâng cằm ta lên hỏi: "Ngươi cam lòng sao?"
Ta không nói lời nào, nước mắt quanh tròng.
Đoạn Trinh nói tiếp: "Nếu ngươi cam lòng thì bây giờ ta sẽ đi ngay."
Ta cắn môi, nước mắt im lặng chảy xuống.
"Chức Thu, ta hỏi lại lần cuối. Ngươi có muốn viên phòng cùng ta không? Nếu ngươi nói không muốn, ta lập tức đi tìm Giang Tẩm Nguyệt."
Rốt cuộc ta cũng tan vỡ, chủ động ôm lấy eo hắn.
Ta cẩn thận dè dặt rất nhiều năm.
Đó là chuyện sai lầm duy nhất mà ta làm.
Ngày hôm sau Hoàng Hậu liền biết được chuyện này.
Bà lạnh mặt ban cho ta chén canh tránh thai.
Ta quỳ xuống đất nhận tội, sau đó ngửa đầu uống hết.
Hoàng Hậu trầm giọng hỏi: "Tối hôm qua Thái Tử không nên sủng hạnh ngươi. Ngươi lại không biết cái gì nên làm cái gì không nên sao?"
Ta giương mắt nhìn, gằn từng chữ một: "Điện hạ uống say thần trí không minh mẫn. Là nô tỳ câu dẫn Điện hạ."
18.
Hoàng Hậu vốn muốn đưa ta đến Đông Cung làm thị thiếp.
Bây giờ Thái Tử sủng hạnh ta rồi thì bà lại đổi ý.
"Cứ tưởng rằng ngươi an phận thủ thường, không ngờ lại không biết xấu hổ như vậy."
"Còn chưa làm thị thiếp đã khiến cho Thái Tử thần hồn điên đảo."
"Nếu thật sự đưa ngươi đến Đông Cung thì Nguyệt nhi sẽ sống yên ổn sao?"
Ta quỳ trên mặt đất: "Nô tỳ biết tội, mặc cho Hoàng Hậu nương nương xử lý."
Hoàng Hậu chớp mắt: "Ngươi ở Khôn Ninh cung làm cung nữ cho tốt. Bổn cung sẽ tìm một nhà nông gả ngươi đi thật long trọng."
"Đa tạ nương nương ban ân."
Chén thuốc Hoàng Hậu đưa kia rất mạnh.
Ban đêm bụng ta vô cũng đau đớn, lăn lộn qua lại không ngủ được.
Đoạn Trinh lại đến, hắn nhẹ ôm ta vào lòng, lau mồ hôi trên trán thay ta.
Ta liền im lặng dựa vào trên người hắn.
Hắn mở miệng nói: "Xin lỗi."
Ta cắn răng nuốt nước mắt: "Điện hạ, người trở về đi."
Dù sao hắn cũng phải đi động phòng với Thái Tử Phi.
"Chức Thu, ngươi còn nhớ tại sao ta phải làm Thái Tử không?"
Ta đương nhiên nhớ kỹ.
Là muốn cho ta một cuộc sống tốt, không muốn ta chịu chút ủy khuất nào.
Hắn còn nói muốn ta làm Hoàng Hậu, làm vợ duy nhất của hắn.
Nhưng đi đường dài, tấm lòng ban đầu cũng bị biến đổi.
Hắn đã chạm tới quyền thế, đã đứng ở trên đỉnh cao.
Thì làm sao có thể đi đường vòng, đặt ánh mắt trên người một cung nữ chứ?
Ta nhàn nhạt cười hai tiếng: "Điện hạ, sự tình hơn mười năm trước rồi, ai còn nhớ kỹ chứ."
Nhưng mà ta lại nhớ được.
Mỗi một chữ hắn nói qua, ta đều khắc ghi trong lòng.
Nhưng những lời nói này, chỉ có một người như ta nhớ kỹ là đủ rồi.
Đầu ta tựa lên vai tùy ý để nước mắt thấm vào áo hắn.
"Điện hạ, người có thể quên đi. Toàn bộ quên hết đi."
Hắn không nói được, cũng không nói không được. Chỉ ôm ta chặt hơn thôi.
Ta biết, hắn đã đưa ra được lựa chọn.