Zhihu - Xe tang trên núi hoang - 11
Cập nhật lúc: 2024-10-08 10:12:05
Lượt xem: 36
11.
A…
Cậu thanh niên cô ấy cắn vào bả vai, thống khổ hét lớn, dùng sức đ.ấ.m vào người Tiểu Văn.
Nhưng Tiểu Văn lại không chút phản ứng nào. Hàm răng của cô ấy bén nhọn, cắn chặt cậu thanh niên làm cậu ta kêu gào thảm thiết. Mà thịt trên vai cũng bị cô ấy cắn rơi mất một miếng, miệng vết thương không có chút m.á.u nào chảy ra!
Tài xế không chạy tới hỗ trợ mà nhân cơ hội nhào về phía tôi, dùng tay nắm chặt tóc tôi, gương mặt xanh mét: “Cậu không được đi đâu hết, mau đi về xe với tôi.”
“Sủa bậy!” Tôi đột nhiên bạo nộ, cầm cục đá lên tạp thẳng vào mũi tài xế một lần nữa.
Mũi của ông ta bị tôi đập mạnh nên lảo đảo lui về sau mấy bước, giống như không có việc gì cười kinh tởm, định tiếp tục lại gần tôi.
Đột nhiên, không biết chân tài xế bị cái gì giữ lại mà đứng không vững, kinh hô ngã xuống đất.
Chờ đến lúc tôi bò dậy lần nữa thì thấy được một màn vô cùng quỷ dị.
Tiểu Văn dùng một tay đè đầu cậu thanh niên, ấn cậu ta vào trong nước. Một tay khác của cô ấy giữ lấy chân tài xế, cũng kéo ông ta vào nước như cậu thanh niên.
Dường như tôi đã hiểu ra cái gì đó. Tiểu Văn là ma nước nên chỉ cần xuống nước là lợi hại hơn quỷ trên bờ nhiều.
Quả nhiên tài xế cũng nhận ra ý định của Tiểu Văn, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi, thảm thiết kêu la: “A… Cô buông tôi ra, đừng kéo tôi xuống.”
Gương mặt Tiểu Văn đờ đẫn, tiếp tục dùng sức kéo mạnh tài xế vào hồ nước.
Phịch một tiếng, tài xế cũng bị rơi xuống nước như cậu thanh niên. Ông ta như bị lực lượng nào đó không chế, còn chưa kịp giãy dụa mấy cái thì đã chìm nghỉm trong làn nước u tối, hoàn toàn biến mất,
Tiểu Văn ngâm cơ thể dưới nước, chỉ để lộ khuôn mặt trắng bệch trên mặt nước, đôi mắt lạnh lẽo nhìn tôi chứa đầy u oán: “Trương Dương, bây giờ anh có thể đi rồi.”
“Em…”
Tôi sững sờ, lúc này lại không biết nên làm gì.
Chẳng nhẽ mục đích Tiểu Văn đưa tôi tới đây không phải là để kéo tôi xuống nước c.h.ế.t thay cho cô ấy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/zhihu-xe-tang-tren-nui-hoang/11.html.]
Dường như Tiểu Văn biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, đôi mắt trống không chảy ra hai dòng huyết lệ, giống như tự lẩm bẩm lại giống như là từ biệt: “Nếu như em thật sự muốn hại anh thì trước khi anh lên xe đã c.h.ế.t rồi. Em chỉ nghĩ mình rời khỏi thế giới này trước anh nên muốn anh ở bên em thêm một chút.”
“Xương cổ của anh không được tốt nên em đã đặt mua gối dựa trên mạng cho anh rồi. Em để nó trong phòng ngủ… Vốn dĩ em định tuần sau mừng sinh nhật anh sẽ đưa nhưng mà hiện tại… anh chỉ có thể tự lấy rồi.”
“Đồng ý với em, sau khi em rời đi, anh nhất định phải sống cho thật tốt. Được không?”
Thân thể Tiểu Văn không ngừng chìm xuống, chỉ có đôi mắt kia vẫn tràn đầy nhẹ nhàng trìu mến như cũ, lưu luyến nhìn tôi không rời. Theo thân thể cô ấy không ngừng chìm xuống mà bóng dáng nhỏ bé kia từng chút một biến mất.
“Không, là anh sai rồi, em đừng rời khỏi anh…”
Tôi khờ dại lẩm bẩm, trong đầu lại lướt qua vô số đoạn ký ức ngắn ngủi. Tất cả đều là ký ức sau khi chúng tôi yêu nhau, sinh sống bên nhau.
Tôi thật ngốc, Tiểu Văn yêu tôi như vậy, cho dù cô ấy có trở thành quỷ thì sao có thể muốn hại tôi được?
“Em quay lại, quay lại cho anh!”
Có lẽ chỉ khi con người thật sự mất đi thì mới hiểu được người bên cạnh mình trân quý tới nhường nào.
Tôi giống như phát điên nhào về phía trước, dùng tay rẽ nước, điên cuồng gọi tên Tiểu Văn.
Không nhận được lời đáp lại nào, tôi dứt khoát nhảy vào hồ nước, đi theo Tiểu Văn.
Tôi căn bản không biết bơi.
Hồ nước lạnh lẽo nhanh chóng lên qua cổ tôi, tôi khua tay lung tung, thân thể từng chút một chìm xuống. Dù vậy nhưng trong lòng tôi không có chút sợ hãi nào, ngược lại có cảm giác giải thoát.
NHAL
“Tiểu Văn, anh xuống dưới với em, em đi chậm một chút, chờ anh…”
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, tôi nói thầm trong lòng.