ZHIHU - KHẼ HÔN LÊN KHUÔN MẶT EM - Chương 4-5-6

Cập nhật lúc: 2025-02-23 09:41:30
Lượt xem: 87

4

 

Tôi lẽo đẽo theo Hạ Văn Vũ đến quán bar.

 

Anh ấy ngồi cùng đám bạn bè lêu lổng ở khu ghế lô, còn tôi mặt dày ôm luôn máy chiên xúc xích bột ngồi ké một góc.

 

…Nhân tiện bán được hơn chục cây xúc xích.

 

Kiếm chút tiền lẻ xong, tôi vẫn không quên mục tiêu mười triệu của mình.

 

Tôi cố vểnh tai lên để nghe lén cuộc trò chuyện giữa Hạ Văn Vũ và đám bạn:

 

“Anh Vũ, anh Khải cũng không cố ý lừa anh đâu, chẳng qua chỉ là bị ma xui quỷ khiến nhất thời thôi mà…”

 

Lừa anh ấy?

 

Thái tử gia bị một gã đàn ông đá sao?!

 

Tôi len lén nhìn sang thì chỉ thấy bàn tay thon dài của Hạ Văn Vũ siết chặt ly rượu, ánh đèn mờ ảo hắt lên gương mặt anh ấy, trông lạnh lùng đến mức đáng sợ.

 

Rất hợp với dáng vẻ tức giận sau khi bị phản bội.

 

Đám bạn của anh ấy tiếp tục khuyên nhủ:

 

“Dù gì lúc anh với anh Khải ở bên nhau, cũng không có vấn đề gì liên quan đến thuế vụ cả, không sợ bị lộ đâu mà…”

Café au lait

 

Chưa từng ngủ với nhau?!

 

Xem ra thái tử gia vẫn là một anh trai tân thuần khiết!

 

Tốt, tốt lắm, vậy thì dễ xử lý rồi.

 

Câu hỏi: Một người đàn ông bị một gã đàn ông khác làm tổn thương thì cách tốt nhất là gì?

 

Đáp án: Khiến anh ta yêu phụ nữ.

 

5

 

Tôi bắt đầu theo đuổi Hạ Văn Vũ một cách rầm rộ.

 

Anh ấy lên lớp thì tôi giữ chỗ giúp.

Anh ấy tan học thì tôi mua cơm hộ.

 

Thậm chí, tôi còn dùng chiêu "ăn xúc xích bột 9,9 tệ miễn phí cả tháng" để dụ dỗ bạn cùng phòng của Hạ Văn Vũ và cuối cùng cũng thành công lấy được số điện thoại của anh ấy.

 

Mỗi ngày, tôi đều đặn nhắn tin chào buổi sáng, trưa, tối, còn kèm theo tuyển tập những câu thả thính tuyệt sát mà tôi tìm được.

 

Nhưng Hạ Văn Vũ chưa bao giờ trả lời.

 

Lúc gặp mặt tôi thì anh ấy cũng chẳng có biểu cảm gì, lạnh lùng đến cực điểm.

 

Thế là tôi cứ kiên trì theo đuổi suốt hai tháng.

 

Anh ấy có cảm động hay không thì tôi không biết, nhưng tôi thì không dám động nữa rồi.

 

Bởi vì… tôi cháy túi.

 

Chiều hôm đó tôi phá lệ, không đi xem anh ấy chơi bóng rổ, cũng không nhắn tin thả thính nữa, mà quay về vỉa hè tiếp tục bán xúc xích bột.

 

Bỗng nhiên, điện thoại rung lên.

 

Người có biệt danh [Mười triệu] gửi đến một tin nhắn:

 

[?]

 

Hả? Thái tử gia gửi nhầm tin à?

 

Nhưng tôi không có thời gian để bận tâm về tin nhắn đó vì tôi vẫn đang bận chiên xúc xích.

 

Đúng lúc đó có một nam sinh cùng lớp xuất hiện, ngượng ngùng đưa cho tôi một bông hồng.

 

"Đồng Nhan, tớ thích cậu lắm, tặng cho cậu…"

 

Tôi ngẩn người.

 

Nhưng mà có cô gái nào lại không thích hoa chứ?

 

Ngay khi tôi chuẩn bị nhận lấy, một bàn tay thon dài bất ngờ vươn ra từ phía sau, giật lấy bông hồng——

 

"Ơ! Ai dám cướp hoa của tôi…"

 

Chưa kịp nói hết câu, tôi ngẩng đầu lên thì phát hiện kẻ cướp hoa lại chính là Hạ Văn Vũ.

 

Anh ấy vẫn mặc áo bóng rổ, trên trán lấm tấm mồ hôi, những ngón tay thon dài siết chặt lấy bông hoa trong tay, còn gương mặt tuấn tú lại phủ một tầng u ám.

 

Đây là… ghen rồi sao?!

 

Có vẻ kế hoạch theo đuổi trai đẹp của tôi đã thành công rồi!

 

Tôi liền phối hợp làm bộ thẹn thùng, trong lòng mong đợi anh ấy sẽ nói:

 

"Bạn học, cậu đang đùa với lửa đấy!"

 

Hoặc là:

 

"Chết tiệt, cô ấy là người của tôi-Hạ Văn Vũ!"

 

Nhưng không—

 

Giọng nói lạnh lẽo của anh ấy vang lên:

 

"Tôi là người của hội học sinh. Bông hoa này là của bồn hoa trường và bị cấm hái. Viết bản kiểm điểm nộp cho văn phòng tổng vụ."

 

Nam sinh kia vừa nhận ra Hạ Văn Vũ thì đã sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất dạng.

 

Hạ Văn Vũ khẽ cười lạnh, ánh mắt lúc này mới chuyển sang tôi, đôi mày rậm của anh cau lại:

 

"Cô nói gì? Gì mà bá đạo?"

 

Tôi: "………………Anh nghe nhầm rồi, tôi nói là 'bạt đao', ý là anh đúng là đại hiệp bạt đao tương trợ, giúp tôi nhận diện kẻ trộm hoa. Nghe tôi nói này, cảm ơn anh nha."

 

Hạ Văn Vũ vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như thể không quen biết gì với cả thế giới.

 

Sau đó, anh ấy nhàn nhạt nói: "Lần sau thấy hoa có biển cấm hái thì đừng chạm vào, không thì bị trừ điểm học tập đấy."

 

"………………Ồ."

 

Gì thế này! Không phải tình yêu ngọt ngào sao? Sao lại biến thành một bộ phim giáo dục bảo vệ hoa rồi?!

 

Tôi hắng giọng, cố tỏ ra đáng yêu:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/zhihu-khe-hon-len-khuon-mat-em/chuong-4-5-6.html.]

"Bạn Hạ ơi~ cậu đang chơi bóng giữa chừng mà, có phải đặc biệt ra đây tìm tớ không?"

 

Hạ Văn Vũ: "Phải."

 

Tôi mừng rỡ: "Vậy cậu———"

 

Hạ Văn Vũ: "Ra mua xúc xích bột, lấy hai cây."

 

Ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn!

 

Tôi tức tối phết sốt lên xúc xích, nhưng vẫn không cam tâm và rồi tôi tiếp tục hỏi:

 

"Bạn Hạ ơi~ lúc nãy cậu nhắn tin cho tớ, chỉ có một dấu chấm hỏi, là có ý gì thế?"

 

Anh ấy thản nhiên đáp: "Trước đó cô nhắn cho tôi rất nhiều tin."

 

Tôi phấn khích: "Vậy là cậu đọc hết rồi à———"

 

"Điện thoại tôi bị lỗi, tin nhắn toàn ký tự loạn, nên tôi mới hỏi cô đã gửi cái gì."

 

Nói đến đây, Hạ Văn Vũ dường như chợt nhớ ra điều gì, lại nhíu mày nói: "Cô gửi tin rác à? Sau này đừng làm thế nữa vì đó là hành vi phạm pháp."

 

Tôi suy sụp: "………………Mà tôi còn giữ chỗ cho cậu đấy! Còn mua cơm cho cậu nữa! Tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu không biết vì cái gì sao?!"

 

Hạ Văn Vũ hơi nhướng mày, như thể cuối cùng cũng hiểu ra, sau đó chậm rãi nhếch môi một cách đầy phiền muộn:

 

"Hóa ra là vậy, được rồi, tôi đồng ý."

 

Tôi như nghe thấy thông báo tài khoản có thêm mười triệu, suýt chút nữa nhảy lên:

 

"Thật sao?!"

 

Hạ Văn Vũ cười lạnh: "Phải, tôi sẽ nói với đội quản lý đô thị, sau này cho cô bán xúc xích bột thêm nửa tiếng, thế đã vừa lòng chưa?"

 

Tôi: "………………"

 

Nhìn vào đôi mắt trong veo của thái tử gia, không có lấy một tia ham muốn, tôi biết rồi…

 

Đã đến lúc phải thay đổi chiến thuật.

6

 

Nếu tôi cứ theo đuổi dịu dàng như thế này, thì tám mươi năm sau có thành công, e rằng đến lúc đó Hạ Văn Vũ muốn ngủ với tôi cũng chẳng nhấc nổi eo mất rồi.

 

Hơn nữa, giai đoạn này anh ấy vẫn còn thích đàn ông, căn bản chưa hiểu được vẻ đẹp của phụ nữ.

 

Vậy nên, tôi thức trắng đêm đọc một trăm cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

 

Tóm gọn tinh hoa trong hai chữ: Sắc, Dụ.

 

Chuyện trên giường cũng giống như sút bóng vậy, không thể để đàn ông chỉ đứng nhìn quả bóng, mà phải thành thạo trong việc… chạm bóng nữa!

 

Tôi cúi đầu nhìn vòng một 36D của mình, tự tin ưỡn n.g.ự.c rồi ngẩng cao đầu bước ra ngoài.

 

Tôi vừa nhận được thông tin độc quyền từ bạn cùng phòng của Hạ Văn Vũ: Tối nay anh ấy mở tiệc tại biệt thự riêng.

 

Vừa đến nơi, tôi lập tức nhìn thấy Hạ Văn Vũ.

 

Anh ấy quá đẹp trai, đứng đó cứ như hạc giữa bầy gà, cả người là khí chất lạnh lùng cuốn hút.

 

Xung quanh có không biết bao nhiêu cô gái đang ra sức liếc mắt đưa tình nhưng anh ấy cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ chăm chú nói chuyện với một chàng trai cao gầy.

 

Điều đáng sợ nhất là—tôi nghe thấy có người gọi chàng trai đó:

 

"Anh Khải."

 

Anh Khải?!

 

Chính là tên khốn nạn tôi đã nghe lỏm ở quán bar hôm đó—kẻ đã phản bội Hạ Văn Vũ!

 

Không xong rồi! Chẳng lẽ bọn họ sắp tái hợp? Một mối tình đam mỹ gương vỡ lại lành sao?!

 

Trong lòng tôi lập tức vang lên hồi chuông báo động.

 

Tôi lén lút đến gần.

 

Mặc dù xung quanh rất ồn ào nhưng tôi vẫn nghe được loáng thoáng cuộc trò chuyện của bọn họ.

 

Chỉ nghe thấy "anh Khải" nói với Hạ Văn Vũ:

 

"A Vũ, anh không cố ý lừa em, anh cũng bị lừa thôi, chính con đàn bà đó đã cuỗm sạch tiền của anh…"

 

"Chúng ta đã bên nhau bao nhiêu năm, em có thể cho anh thêm một cơ hội không? Anh muốn quay lại với 'Phú Hòa'."

 

Muốn quay lại ư?!

 

Hay lắm, cái tên tra nam hai đầu cắm này, đã cắm sừng người ta rồi mà còn mặt dày đến xin quay lại!

 

Hạ Văn Vũ mím chặt đôi môi mỏng, trông có vẻ d.a.o động.

 

Quả nhiên, anh ấy lạnh giọng mở miệng: "Cậu muốn quay lại kê khai thuế cũng được, nhưng phải có ba điều kiện…"

 

Quay lại… ngủ với tôi cũng được?!

 

Trời ơi, sao đầu óc anh ấy lại là não yêu đương đến mức này chứ!

 

Tôi vừa tức vừa gấp, lập tức lao lên đứng chắn giữa hai người họ.

 

"Hạ Văn Vũ! Cậu đừng nghe tên tra nam này nói dối!"

 

"Anh ta ta toàn lừa cậu thôi! Đã cắm sừng một lần thì chắc chắn sẽ có lần hai!"

 

Anh Khải hơi sững người, ánh mắt rơi xuống trước n.g.ự.c tôi, một lúc lâu vẫn chưa dời đi được.

 

Sắc mặt Hạ Văn Vũ lập tức đen kịt, nhanh chóng kéo tôi ra sau lưng, lạnh lùng nói:

 

"Cút."

 

"Đúng rồi, cút đi!" Tôi chống nạnh, ra vẻ kiêu ngạo. "Tôi là người yêu hiện tại được anh ấy ôm ngủ đấy nhé!"

 

Anh Khải nghiến răng nhìn chằm chằm vào anh ấy: "Người khai báo thuế? Được lắm, hóa ra cậu đã tìm được đối tác mới nên mới không cần tôi nữa. A Vũ, là tôi nhìn nhầm cậu rồi!"

 

Nói xong, anh ta tức giận quay người bỏ đi.

 

Cùng lúc đó, Hạ Văn Vũ cũng "rầm" một tiếng đặt mạnh ly rượu xuống, mặt lạnh tanh quay người đi vào biệt thự.

 

Tốt, tốt lắm.

 

Bây giờ không còn là "gương vỡ lại lành" nữa, mà là mảnh kính vụn vỡ tan tành, dính thế nào cũng không nổi!

 

Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

 

Kiếm tiền thật không dễ dàng gì mà!

Loading...