Zhihu - Cầu thang không tồn tại - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-08 17:13:55
Lượt xem: 15
07
Tôi liều mạng chạy về phía trước.
Thời gian trên điện thoại hiển thị còn hai tiếng nữa.
Còn hai tiếng nữa cầu thang mới xuất hiện.
Nhưng hành lang giống như không có điểm dừng. Dù tôi có chạy hết sức về phía trước như nào đi chăng nữa thì vẫn không thấy bất kỳ cái cầu thang nào cả.
Nỗi tuyệt vọng lại bao trùm lấy tôi.
Tiếng bước chân của người bố ở phía sau đang dần tiến sát tôi hơn.
"Khương Đào, sau khi tao bắt được mày, tao nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t con khốn nhà mày."
Giọng nói càng ngày càng gần.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng con lăn chuyển động.
Mùi nước khử trùng vừa lạ vừa quen xộc vào mũi tôi.
Trước mắt tôi đột nhiên xuất hiện một tia sáng chói mắt.
Nhưng tia sáng ấy cũng nhanh chóng biến mất.
Hành lang lại một lần nữa chìm trong bóng tối.
Đột nhiên, các cánh cửa bên cạnh tôi lần lượt mở ra.
Những khuôn mặt trắng bệch hiện ra từ trong bóng tối, vô cảm nhìn tôi.
Ngay khi tôi nghĩ đến cái kết của mình sẽ như buổi chiều năm tôi mười tuổi thì lại chợt nghe thấy tiếng mèo kêu ở phía trước.
Một con mèo màu cam xuất hiện không xa trước mắt tôi.
Khoảnh khắc nhìn thấy con mèo, tôi vô cùng khiếp sợ.
Nó rất giống với con mèo màu cam trong trí nhớ của tôi.
Năm mười hai tuổi, tôi và anh tôi đã trộm mang một con mèo màu cam đi lạc đang bị thương về nhà.
Nó rất quấn người.
Tôi đã giấu nó trong phòng mình.
Vì buổi tối bố mẹ tôi thường không ở nhà nên chúng tôi đã nuôi dưỡng nó liên tục mấy tháng trời mà không bị phát hiện.
Tôi gọi nó là Tiểu Quýt.
Tiểu Quýt rất quấn người.
Nhưng một ngày nọ, bố tôi về nhà trong tình trạng say khướt.
Mỗi lần bố uống say, tôi và anh tôi đều phải trốn kỹ.
Nếu không sẽ ăn một trận đòn no.
Nhưng ông ta đã phát hiện ra Tiểu Quýt.
Mặc dù anh trai và tôi đã cố gắng hết sức ngăn cản và cầu xin thế nào thì ông ta vẫn tóm cổ Tiểu Quýt và ném nó xuống lầu trước mặt chúng tôi.
Cơ thể Tiểu Quýt nằm trên đất co giật liên tục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/zhihu-cau-thang-khong-ton-tai/7.html.]
Tôi hét lên thất thanh rồi chạy xuống dưới, gào khóc muốn đưa Tiểu Quýt đi bệnh viện.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Tiểu Quýt dùng chút sức lực cuối cùng l.i.ế.m lấy tay tôi.
Từ đó về sau, tôi không còn mang thêm bất cứ con vật đi lạc nào về nhà nữa.
Bởi vì tôi biết, nếu vì một phút mủi lòng mà cứu nó thì chờ đợi nó phía trước chính là cái chết.
Nhưng bây giờ, Tiểu Quýt lại một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi.
Nó đi đến trước mặt tôi, còn vô cùng thân thiết cọ vào tay tôi, nhìn tôi rồi "meo" một tiếng.
Tiểu Quýt giống như đang chỉ dẫn cho tôi.
[Đừng tin mèo.]
Quy tắc trên tờ giấy trắng khiến tôi cau mày.
Tiểu Quýt thấy tôi vẫn đứng đó, lại nhìn tôi "meo" thêm một tiếng nữa.
Nhìn thấy tiếng bước chân của người bố vẫn đang dần tiến đến gần hơn, tôi cắn răng đuổi theo Tiểu Quýt.
Tôi theo Tiểu Quýt tiến về phía trước.
Không hiểu vì sao nhưng khi có Tiểu Quýt ở bên, toàn thân tôi như tràn đầy năng lượng.
Những khuôn mặt trắng bệch xung quanh đều rụt vào.
Sự u ám trong hành lang cũng tan đi không ít.
Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy cầu thang đi xuống.
Đúng lúc tôi đang phấn khích chuẩn bị lao xuống cầu thang, đột nhiên một bàn tay tóm lấy cổ tôi.
"Khương Đào, mày muốn chạy đi đầu hả?"
Giọng nói u ám của người bố từ phía sau truyền đến.
Cảm giác tuyệt vọng và lạnh lẽo lại một lần nữa đánh úp tôi.
Nhưng ngay sau đó.
Tiểu Quýt nhảy lên cao.
Người bố phát ra tiếng hét thảm thiết, buông lỏng tôi ra.
Nhân lúc đó, tôi ôm lấy Tiểu Quýt chạy xuống cầu thang bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
Cuối cùng, tôi đã đi tới tầng tiếp.
Tiểu Quýt im lặng nằm trong lòng tôi.
Tôi đi đến tầng 5.
Mà còn một tiếng nữa thời gian sẽ xuất hiện.
Tôi phải xuống được tầng 1 chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ.
NHAL
Hành lang tầng 5 vẫn lập lòe những ánh đèn u ám như trước.
Tôi lại nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn ở phía sau cùng tiếng người thì thầm.