Yêu xa - 7
Cập nhật lúc: 2024-09-04 15:42:43
Lượt xem: 714
12
Còn bây giờ nhìn ánh mắt khiêu khích của Trình Ngọc trước mắt, tôi thật muốn cầu xin anh trả lại Trình Ngọc của ngày xưa cho tôi.
Tuy nhiên, tôi có cái gì để yêu cầu anh chứ?
“Hừmm,” tôi bình tĩnh lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của anh và hỏi: “Chúng ta bắt đầu được chưa?”
“Bắt đầu với cái gì?”
Giọng điệu của anh có chút gay gắt, kìm nén sự tức giận của mình tôi nói: “Điều trị” .
“Được.” Anh thản nhiên nói.
Tôi gật đầu, vừa định tiếp tục thì anh nhàn nhã nói: “Chị, chị có thể làm gì?” Sau đó anh chỉ vào trái tim: “Nơi này hơi đau, chị có thể chữa khỏi được không?”
Anh vẫn không hợp tác.
Tôi nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, phát hiện ra rằng trước mặt người khác dù có sự tu dưỡng và bao dung đến đâu, tôi thực sự dường như không thể làm được điều đó với anh.
“Trình Ngọc, nếu như anh không hài lòng với tôi, chúng ta có thể chấm dứt trị liệu bất cứ lúc nào anh muốn.”
Trên mặt anh vẫn không có biểu tình gì: “Tôi hài lòng, vì cái gì mà chị không hài lòng?”
Thôi được tôi nhịn, nhìn sự rối rắm của tôi anh bỗng hỏi: “Chị ăn cơm chưa?”
Tôi ngẩng đầu lên, thắc mắc tại sao anh lại đổi chủ đề nhanh như vậy: “Sao thế?”
“Tôi đói, tôi có thể ăn trước được không?”
Tôi gật đầu: “ Được, vậy tôi đợi anh ở đây.”
“Vậy chị muốn ở trong phòng tôi sao?”
Tôi: “.....”
“Thôi được tôi có thể đợi cậu ở ngoài, được chứ?”
Không khí trong phòng căng thẳng nhưng bên ngoài lại rất sôi động.
Một nhóm thanh niên nam nữ đang chơi bài, chơi game như thể đây là quán bar.
Một cậu bạn của anh vừa mở cửa thấy chúng tôi đi ra đã huýt sáo, giọng điệu cực kỳ không nghiêm túc: “Trình Ngọc, nhanh như vậy sao?”
Trình Ngọc trừng mắt nhìn hắn, nói: “Biến.”
Sau đó anh lại nhìn tôi: “Chị nấu mì được không?”
Tôi liếc nhìn các loại bánh ngọt và thịt xiên trên bàn bên ngoài và nhìn anh ta với vẻ mặt muốn hỏi.
“Tôi muốn ăn mì.” Giọng điệu của anh trầm thấp, trong giọng nói có chút đáng thương.
Cũng giống như bao lần trước đây, anh không biết xấu hổ ôm eo tôi, làm bộ làm tịch: “Chị, tôi muốn ăn mì, chị nấu giúp tôi nhé.”
Một lúc sau, tôi đành gật đầu, dường như tôi thấy ánh mắt anh hơi dừng lại.
Khi mì được nấu chín, tôi mang đến cho anh, vài người xung quanh cười lớn và bắt đầu bông đùa.
Trình Ngọc kém tôi hai tuổi, trước đây khi ở cùng anh, một nhóm anh em của anh thường ồn ào trêu chọc chúng tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Chỉ là lúc đó tôi và Trình Ngọc thực sự có quan hệ tình cảm nên chúng tôi không nghĩ có gì sai trái, nhưng bây giờ thì không.
“Tôi là bác sĩ của anh ấy...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-xa/7.html.]
Đúng lúc tôi đang định giải thích rằng tôi chỉ là bác sĩ tâm lý của anh ấy thì Trình Ngọc lên tiếng trước: “Cậu có bệnh à?” Sau đó, anh đá thẳng vào cậu thiếu niên bên cạnh.
Cậu bạn phàn nàn liên tục nhưng không còn gây ồn ào nữa, tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Tôi ngồi đó lặng lẽ chờ Trình Ngọc ăn xong, sau đó cầm điện thoại lên nhìn, đã gần hai giờ rồi, tôi định hôm nay trả phòng trước sáu giờ, nếu không sẽ phải trả thêm tiền phòng của một ngày nữa.
“Chị đang nhìn cái gì?” Trình Ngọc quay người vừa ăn mì vừa nhìn tôi.
“Không có gì.”
“Đừng lo lắng, tôi biết chị tính tiền theo giờ, thời gian thêm giờ tôi cũng sẽ trả cho chị.” Anh ta nói một cách cao ngạo
“Không cần.” Tôi kiên nhẫn nhìn anh và đáp.
Phải mất nửa tiếng sau anh mới ăn xong.
13.
Sau khi trở về phòng, tôi nóng lòng bật máy tính lên và bắt tay vào công việc, lần này anh rất hợp tác và nói bất cứ điều gì tôi yêu cầu.
Khi xong việc, tôi đang thu dọn máy tính thì anh ấy đột nhiên nghiêng người tới.
Tôi vô thức lùi lại.
Anh mỉm cười thản nhiên: “ Sao chị lại căng thẳng thế?”
“Chị vẫn thích tôi phải không?”
Thích anh sao?
Không phải Trình Ngọc vẫn thích tôi đấy chứ, anh chưa bao giờ quên tôi ư?
Tôi sửng sốt nhìn vẻ mặt đùa cợt của anh, sau đó nhanh chóng chỉnh lại vẻ mặt, biết rằng anh đang nói đùa liền đáp: “Suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Ánh mắt Trình Ngọc chớp chớp, trầm ngâm một hồi mới nói: “Vậy thì tốt.”
À, đúng là tốt.
Sau một lúc im lặng thì tôi hỏi lại anh: “Trình Ngọc, vali của tôi đâu.” Đây là chuyện lớn đấy, tất cả đồ đạc tôi đều đều để trong đó hết.
Anh đứng đó nhìn tôi, không cử động hay nói gì.
“Trình Ngọc?”
Không trả lời câu hỏi của tôi, anh liền hỏi: “Chị sống ở đâu?”
Tôi không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi địa chỉ tôi liền đáp: “Tôi ở khách sạn.”
“Vậy tôi sẽ đưa tới nơi cho chị.”
“Cậu uống rồi, không cần đâu.”
Anh nhìn tôi với vẻ mặt bất lực: “Tôi có thể đi taxi, làm sao chị có thể xách được một chiếc vali lớn như này lên xe chứ?”
Nói xong anh bước thẳng ra ngoài, còn tôi chỉ có thể hậm hực đi theo.
Khi đến gara, anh lấy vali trong cốp xe và bước ra ngoài.
“Không sao...Tôi có thể tự mình đi taxi...
Tôi chưa kịp nói xong thì anh đã xách vali đi ngang qua tôi và gọi taxi.