Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu xa - 1

Cập nhật lúc: 2024-09-04 15:39:56
Lượt xem: 1,295

“Em dám xuất ngoại thì chúng ta chia tay.”

 

Trình Ngọc dùng ánh mắt phiếm hồng nhìn tôi.

 

Tôi rất muốn an ủi hoặc là dỗ dành anh vài câu, bởi vì anh luôn rất dễ dỗ, chỉ cần tôi nói vài câu mềm mỏng anh sẽ bình tĩnh lại ngay.

 

Nhưng hiện giờ tôi thật sự không thể làm được, tôi không còn một chút sức lực nào cả, chịu đựng mấy đêm sửa sang lại luận văn, lại bận rộn làm các loại thủ tục đã khiến thân thể tôi rã rời.

 

Hơn nữa, nhiều người không thể chấp nhận yêu xa trong nước, chứ đừng nói đến ở nước ngoài, tôi cũng không thể làm lỡ dở anh.

 

“Được, chia tay thì chia tay.” Sau vài ngày không nghỉ ngơi, giọng nói của tôi đã trở nên hơi khàn, tâm trạng cũng không tốt.

 

Hình như không ngờ tôi sẽ đồng ý, Trình Ngọc nheo mắt đầy nguy hiểm, kèm theo giọng nói có chút ảo não: “Được rồi, Trần Hi, em đừng có mà hối hận.”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

1

 

“Ding dong, Sân bay quốc tế Bắc Kinh kính chào quý khách...”

 

Đang ngủ, tôi bị tiếng thông báo đánh thức, nhấc điện thoại lên nhìn, đã chín giờ tối, vậy là tôi đã ngủ ba tiếng trên máy bay.

 

Ngay khi tôi đặt điện thoại vào chế độ bình thường, nhạc chuông đột nhiên vang lên.

 

“Trần Hi, cậu tới rồi à? Đến muộn vậy sao?” Là Đào Hân gọi điện thoại.

 

Tôi dụi dụi đôi mắt còn ngái ngủ của mình, trả lời cô ấy: “Tớ vừa hạ cánh.”

 

Bên Đào Hân khá ồn ào, tôi nghe cô ấy nói xin lỗi sau đó xung quanh trở nên yên tĩnh, hẵn là đã ra chỗ khác, cô ấy nói: “Đến đây đi, sẽ có người đón cậu.”

 

“ Là ai? Tớ đã nói là sẽ không đi mà. Giày vò một ngày tớ mệt mỏi quá rồi, để tớ về nghỉ ngơi đi”

 

Bay qua một đại dương, chuyến đi thực sự khiến tôi mệt mỏi.

 

Khi Đào Hân nghe tin hôm nay tôi sẽ trở lại, cô ấy đã bắt đầu liên lạc với các bạn cùng lớp và bạn bè thân thiết để chuẩn bị một bữa tiệc, kỷ niệm sự trở lại của tôi sau hai năm xa nhà.

 

Thật ra cô nàng ham chơi này chỉ muốn vui chơi mà thôi và việc tôi trở về là cái cớ hoàn hảo.

 

Bỗng có người gọi Đào Hân, cô ấy vội vàng nói: “Không nói với cậu nữa, một phút sau sẽ có người đón cậu” rồi cúp máy.

 

Tôi nhìn vào màn hình đã tối không nói nên lời.

 

Khi tôi kéo chiếc vali lớn của mình ra ngoài, ban đầu tôi định đi tìm người mà Đào Hân nói sẽ đón tôi, nhưng một tấm biển quá khổ có chữ “Trần Hi” ở bên kia đường gần như khiến tôi bị mù mắt.

 

Có cần thiết phải phô trương như vậy không?

 

Người cầm tấm bảng cụp mắt xuống, cẩn thận nhìn tôi một lúc hỏi “Cô là Trần Hi?”

 

“Ừ.” Tôi gật đầu lia lịa.

 

Anh ấy lấy chiếc vali lớn từ tay tôi một cách lịch sự và nói với giọng lười biếng: “Đi thôi.”

 

Khi chúng tôi lên xe, tôi vẫn còn hơi bối rối.

 

Anh ấy quay lại nhìn tôi và nói: “Thắt dây an toàn đi.”

 

“À.”

 

Sau đó suốt hành trình chúng tôi đều im lặng.

 

2

 

Địa điểm gặp mặt là trong một quán bar, tôi nhìn cả con phố với ánh đèn rực rỡ cảm thán một câu đúng là phong cách chọn địa điểm của Đào Hân.

 

Sau khi xuống xe, tôi đợi trước cốp xe để lấy vali thì nghe thấy tiếng xe bị khóa.

 

Anh ấy đứng đó và nhìn tôi không chút biểu cảm.

 

“Vali của tôi.” Tôi chỉ vào cốp xe.

 

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu và hỏi: “Cô muốn đưa vào trong đó ư?”

 

Được rồi, có vẻ không ổn lắm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-xa/1.html.]

Tôi còn chưa kịp nói tiếp thì anh ấy đã bước vào trong và nói với giọng điệu không thể phản bác: “Tạm thời cứ để vậy đi.”

 

Ồ.

 

Khi bọn tôi vừa vào trong quán bar, đám người vốn đang náo nhiệt bỗng trở nên im lặng, Đào Hân phản ứng nhanh liền hào hứng chạy tới trước mặt: “Trần Hi, tớ nhớ cậu quá.”

 

Sau đó liền ôm lấy cổ tôi mà lắc lư, tôi cố gắng hết sức duỗi cổ tránh khả năng bị cô ấy làm nghẹn c..hết.

 

Đào Hân nói xong, bầu không khí lại trở nên náo nhiệt, có người mỉm cười chào hỏi: “Trần Hi, Trình Ngọc, hai người lại đây ngồi đi.”

 

Tôi liếc nhìn người bên cạnh, anh đi thẳng về phía chỗ ngồi của mình mà không ngước mắt lên, tôi đành lúng túng đi theo anh.

 

Với tư cách là người chị em thân thiết từ lâu của tôi, đương nhiên Đào Hân ngồi cạnh tôi, nhưng Trình Ngọc lại ở phía đối diện, khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.

 

Đào Hân nhìn rất có hứng thú: “Trần Hi, cậu muốn uống gì?”

 

Cái kiểu cô ấy cười khúc khích, khiến tôi muốn đánh vào mặt cô ấy một cái, cảm ơn cậu, nếu cậu không nhờ người đến đón thì tôi đã gọi xe về nghỉ ngơi rồi được không?

 

Tôi liếc nhìn Trình Ngọc, phát hiện anh không để ý, tôi tiến lại gần Đào Hân, thấp giọng hỏi: “Sao Trình Ngọc lại ở đây? Cậu cũng không nói là anh ấy sẽ tới.” .”

 

Đào Hân suy nghĩ một chút: “Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao?”

 

Dĩ nhiên là không.

 

“Khi tớ liên lạc với Trình Ngọc tớ đã hỏi, lúc đầu anh ấy nói không thể tới, sau đó tớ nói với anh ấy rằng cậu cũng đã về, muốn gặp mặt một số bạn bè, anh ấy lại đồng ý.”

 

Đào Hân nghi ngờ nhìn Trình Ngọc và tôi, sau đó cô ấy nói: “Này, không phải Trình Ngọc vẫn còn hứng thú với cậu đó chứ?”

 

3

 

Tôi gặp Trình Ngọc khi còn là sinh viên đại học.

 

Hôm đó, khi tôi đi làm gia sư vừa bước vào taxi để về trường, cửa chưa kịp đóng đã có người dùng tay chặn cửa lại.

 

Hình như anh ta đã uống khá nhiều, tay đặt lên cửa xe, ánh mắt không rõ ràng mà hỏi tôi: “Chị, chị đi đâu vậy?”

 

Tôi tưởng là tên say rượu và điên khùng nào đó nên không dám nhìn, chỉ trả lời: “Trường Đại học B”

 

“Tôi cũng vậy, chị có thể cho tôi đi cùng được không?” Ánh mắt anh mang theo ý cười, giọng nói rất ôn hòa.

 

Thì ra anh cũng là sinh viên trường B. Thấy tôi gật đầu, anh liền bước vào.

 

Sau khi lên xe, anh uể oải tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, có lẽ là đã uống quá nhiều.

 

Tôi ngồi cạnh anh, ôm chặt cuốn sách trong tay, thỉnh thoảng lại lén nhìn anh với vẻ phòng thủ.

 

Anh rất đẹp trai, đường nét rõ ràng, dù mặc áo phông trắng giản dị nhưng khi tựa người vào ghế lại để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp. Nhìn nó tôi khó khăn nuốt nước bọt.

 

Đường về trường còn rất xa, anh chỉ ngồi thẫn thờ trên ghế như thể đang ngủ quên, hai chân dang ra nhàn nhã, dù tôi co rúm vào một góc nhưng chân anh vẫn đung đưa qua lại, thỉnh thoảng còn chạm vào chân tôi..

 

Khi rẽ vào một góc cua, anh nghiêng người như có như không tựa đầu vào vai tôi. Theo động tác này, anh từ từ tỉnh dậy nhưng không tỉnh táo lắm, ngước mắt lên nhìn tôi rồi nói: “Xin lỗi chị, em uống nhiều quá, em có thể dựa vào chị một lát được không?”

 

Tim tôi đập nhanh như trống bỏi, lí nhí đáp: “Ừ, được thôi.”

 

Sau khi đồng ý lại thấy hối hận, thầm mắng một câu đúng là hồng nhan hoạ thủy.

 

Đến trường trả tiền cho tài xế, anh vẫn dựa vào tôi không tỉnh dậy, tài xế tốt bụng không muốn đẩy anh ra, tôi liền lay vai anh nói: “Này đến trường học rồi.”

 

Anh cử động một lúc rồi bất ngờ ôm chầm lấy tôi, mơ hồ “ ừm” một tiếng, như thể ý thức của anh vẫn chưa tỉnh táo.

 

Nếu không biết anh say rượu, có lẽ tôi đã tát vào mặt anh rồi.

 

Cũng không thể làm gì được nên tôi duỗi thẳng người mở cửa xe, đi vòng qua bên cạnh và đẩy anh mạnh hơn một chút, “Dậy đi, chúng ta về tới trường rồi.”

 

Chắc là do tôi hơi mạnh tay nên anh cau mày, sau đó từ từ mở mắt ra, nhăn nhó hỏi: “ Cô là ai?”

 

TÔI:......

 

Tôi ngượng ngùng nhìn người lái xe, người lái xe ân cần hỏi: “Cần tôi giúp gì không?”

 

Đại khái là sau khi nghe thấy tiếng tài xế, Trình Ngọc mới tỉnh táo hơn một chút, giơ tay nhéo nhéo sống mũi, sau đó đứng thẳng lên: “Tôi đang ở đâu?”

 

Loading...