Yêu Thầm - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-03 11:05:09
Lượt xem: 101
Bầu trời xám xịt, giống như giấy Tuyên Thành bị đổ mực, u ám ghê người.
Khoảnh khắc chìa khóa cắm vào ổ khóa, Tô Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên nhớ ra gì đó, đẩy cửa “Két” một tiếng , “Bịch bịch bịch” chạy lên tầng, cầm một cái ô nhét vào cặp rồi lại chạy như bay ra cửa.
Bầu trời xám xịt như một lớp sương mù khổng lồ, o ép khiến người ta khó thở, Tô Tiểu Tiểu không kịp nghĩ nhiều, chầm chậm chạy đến lớp.
Tới gần lớp, chợt nghe thấy tiếng mắng đầy tức giận của giáo viên chủ nhiệm, lớp Tô Tiểu Tiểu là lớp kém, lúc bình thường cũng bị giáo viên mắng khá nhiều, cô tập mãi cũng thành thói quen.
“Các cô cậu tự nhìn thành tích lần này xem, điểm trung bình ngữ văn chưa tới 80 điểm, điểm bên lớp 2 đảo ngược lại cũng nhiều hơn cô cậu 5 điểm!”
Tô Tiểu Tiểu mới nhò đầu vào chợt nghe thấy tiếng “cạch” do giáo viên chủ nhiệm ném sách lên bục giảng, cô sợ tức mức tỉnh cả người, vội rụt đầu lại.
Đúng là đen, lại gặp phải giáo viên chủ nhiệm.
Tô Tiểu Tiểu bĩu môi, cúi thấp đầu đứng ở cửa, chân vẽ vòng trên mặt đất, nơ bướm màu hồng tung bay trên mặt đất.
Một lát sau, không thấy bên trong có tiếng động gì nữa, Tô Tiểu Tiểu lại to gan, lén lút kiễng chân, nhìn thoáng qua khe cửa.
“Ai ở bên ngoài?”
Còn chưa nhìn thấy ai đã nghe thấy giọng nói sắc bén của giáo viên chủ nhiệm, ngay sau đó là khuôn mặt méo xệch của cô.
“Tô Tiểu Tiểu?” Giáo viên chủ nhiệm đánh giá cô từ trên xuống dưới, giọng điệu không tốt: “Đến muộn?”
Tô Tiểu Tiểu không dám ngẩng đầu đối diện với giáo viên chủ nhiệm, ngoan ngoãn nhìn chằm chằm mũi chân của mình đến ngẩn ngơ, nhỏ giọng nói ngập ngừng: “Em xin lỗi thầy, buổi sáng nay em không kịp chuyến xe bus nên mới…”
Cô cắn môi dưới, bàn tay nhỏ bé siết chặt góc áo, không dám nói nữa.
“Đứng ở cửa, tan học rồi lại vào!”
\Bánh Táo Vị Đào 🦊/
Giáo viên chủ nhiệm đóng “rầm” cửa lại, để lại Tô Tiểu Tiểu đứng một mình ở cửa.
Trời bắt đầu mưa nhỏ, từng hạt từng hạt rơi vào người, thấm ướt vạt áo.
Tô Tiểu Tiểu co người lại, chán nản nhìn chằm chằm một góc cây bạch quả dưới lầu đến say sưa.
Mưa càng lúc càng lớn, gió lớn thổi tới khiến lá rụng đầy sân, nước đập vào lá, tiếng xào xạc vang lên.
“Ầm ầm…”
Vài tiếng sấm rền vang lên ở phía xa, Tô Tiểu Tiểu hoảng sợ, ôm n.g.ự.c trốn về phía cửa, muốn tránh nước mưa tạt vào.
Trong lớp vang lên tiếng đọc sách liên tục, to nhỏ không đều nhau, loáng thoáng còn có thể nghe thấy có người cố ý lớn tiếng.
Tô Tiểu Tiểu không để ý nhiều, vừa định buông cặp xuống thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra ở sau lưng, cô ngơ ngác quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với con ngươi đen láy của Lục Vũ.
Đẹp đến lóa mắt.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Tiểu Tiểu giật mình, vội vàng dời ánh mắt, mím môi dịch tới vị trí sát tường.
Quai cặp trượt xuống khuỷu tay, trong tay là chiếc ô sáng nay cô cố tình mang theo.
Tô Tiểu Tiểu cụp mắt nhìn chằm chằm đầu ngón tay, động tác càng cứng ngắc, chỉ có vành tai lặng lẽ đỏ lên bán đứng sự khẩn trương của cô.
“Bé lùn, cậu còn đứng ở đây?” Hai mắt Lục Vũ sáng ngời, đôi mắt hoa đào như cười như không nhìn chằm chằm cô.
Dáng người Tô Tiểu Tiểu nhỏ xinh, cô mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, lộ ra một phần cánh tay trắng nõn mịn màng khiến người ta miệng đắng lưỡi khô.
Nghe thấy cậu trêu chọc, sắc mặt Tô Tiểu Tiểu càng đỏ lên, hạ thấp ánh mắt không nói một lời, một lúc lâu mới nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Ừ.”
Cô vẫn cúi đầu như cũ, lông mi dày run rẩy như cánh chim, giống như chiếc bàn chải nhỏ che phủ mí mắt.
Cô với Lục Vũ là quan hệ bàn trên bàn dưới, nhưng tính cô hướng nội, đến bây giờ vẫn chưa dám nói chuyện với Lục Vũ.
Lục Vũ là thành phần cá biệt trong lớp, nhưng lại có thành tích đứng đầu lớp, ngay cả chủ nhiệm cũng không thể làm gì được cậu, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở với cậu.
So với sự nổi bật của Lục Vũ, Tô Tiểu Tiểu chỉ là một người bình thường, nhiều thêm cô cũng chẳng sao, mà bớt đi cô cũng không có vấn đề.
Lục Vũ khoanh tay đứng trước mặt cô, khóe mắt hơi nhếch lên, vóc dáng cô gái nhỏ nhắn, chỉ đến n.g.ự.c cậu. Bàn tay nhỏ trắng trẻo nắm chặt quai cặp, đầu ngón tay dùng sức mà đỏ lên.
Ánh mắt của cậu chuyển đến mặt của Tô Tiểu Tiểu, hàng tóc mái mỏng bị nước mưa làm ướt dính trên trán, chóp mũi còn một giọt nước mưa có thể sắp được lau.
Lục Vũ nhíu mày, vừa định giơ tay muốn giúp cô lau, duỗi được một nửa lại thấy không ok, ngượng ngập hạ tay, sờ chóp mũi mình, ánh mắt né tránh nói: “Chỗ này như shit, mưa tạt vào rồi.”
Ngoài miệng ghét bỏ nhưng cơ thể lại hơi dựa vào chỗ Tô Tiểu Tiểu, chắn ở trước mặt cô, chặn mưa bên ngoài.
Mưa vẫn chưa giảm bớt mà càng lúc càng lớn hơn, Lục Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm tay áo ngắn mỏng của cô gái, không vui nhìn về phía hai bàn tay trống không của mình, biết thế mang theo một cái áo khoác.
Cậu cảm thấy hối hận, lại thấy Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn mím môi nên nghĩ cô bị lạnh, mặt nhíu lại, kéo tay cô đi đến bên cạnh cầu thang: “Đi thôi, tôi đưa cậu đi chỗ này, cá là cậu chưa từng tới.”
Tay Lục Vũ rất to, dường như có thể bao trọn cả tay Tô Tiểu Tiểu, cậu hơi sững người, tay con gái đều nhỏ như vậy à, còn không bằng một nửa tay cậu.
Đến gần, lúc này Lục Vũ mới ngửi thấy mùi sữa trên người cô gái, ngọt ngào dịu dàng, giống như cô.
Cậu nhếch nhẹ môi, khóe mắt thoáng nhìn khuôn mặt đỏ ứng đáng ngờ của cô, thờ ơ ho khan một tiếng: “Cậu ăn kẹo à, sao trên người có mùi ngọt thế?”
“Không, không.” Tô Tiểu Tiểu muốn rút tay ra nhưng không thể nào thoát ra được, cô hơi cuống, sợ bị người khác nhìn thấy.
“Thế là mùi gì?” Nhận ra động tác của cô, ý cười trong đáy mắt Lục Vũ càng sâu, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-tham-ukrf/chuong-1.html.]
“Tớ… tớ không biết.” Tô Tiểu Tiểu lúng túng nói một cậu: “Có thể là mùi sữa tắm của tớ.”
Tiếng của cô nhỏ như muỗi kêu, giống sợi lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua trái tim cậu, khiến người ta ngứa ngáy không yên. Trong lòng Lục Vũ khẽ động, cố ý thả chậm bước chân, nói không nhanh không chậm: “Nhãn hiệu gì?”
Cậu cũng muốn mua.
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng nói một nhãn hiệu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Vừa định thoát khỏi sự kìm kẹp của cậu, chợt nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng chất vấn: “Hai cô cậu đang làm gì?”
…
Mãi cho đến khi tan học, mưa vẫn chưa tạnh.
Tô Tiểu Tiểu ngồi bên cửa sổ, ngẩn người cắn đầu bút. Sau khi bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp lúc sáng, cô với Lục Vũ đã bị phạt viết bản kiểm điểm tám trăm chữ, từ lúc tan học Tô Tiểu Tiểu đã thở phì phò hạ bút đến bây giờ cũng chỉ viết đủ được năm trăm chữ.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm tờ giấy trắng trên bàn, ngoài trời vẫn đang mưa to như lúc đầu, thỉnh thoảng gió thổi qua mái tóc mai bên tai cô tạo ra một vòng cung ở trong không trung.
Bạn trực nhật cũng đã về nhà, phòng học rộng lớn trống không, chỉ có một bóng lưng cô đơn.
Tô Tiểu Tiểu hỏi bọn họ chìa khóa, định là người cuối đi khóa cửa.
[Em xin hứa sau này sẽ không vi phạm như ngày hôm nay, sáu giờ mỗi sáng sẽ rời giường, tranh thủ bắt kịp chuyến xe bus đầu tiên…]
Vắt hết óc, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng viết thêm được một trăm chữ, cô đang nghĩ xem còn chưa viết chữ gì, khẽ thở dài một tiếng.
Đầu bút vẽ bậy ở trên bàn, Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn mưa bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nhớ tới hai cái ô trong cặp của mình.
Lục Vũ còn chưa tan học, cặp của cậu vẫn ở trên bàn.
Tô Tiểu Tiểu quay đầu nhìn cửa, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một chiếc ô màu lam trong cặp, do dự một lát rồi cũng đứng lên.
Chắc là cậu còn chưa về.
Tô Tiểu Tiểu cắn môi dưới, con ngươi đen láy xinh đẹp nhìn chằm chằm cửa lớp, sợ đột nhiên Lục Vũ xuất hiện.
Mới vừa bước lên một bước, đột nhiên một nam sinh chạy như bay qua lớp, Tô Tiểu Tiểu sợ hết hồn, sợ không dám tiến lên nữa.
May chỉ là lớp bên cạnh.
Cô hít một hơi thật sâu, vô n.g.ự.c mừng rỡ nói may mắn. Nhưng lần này cô càng cẩn thận hơn, đưa lưng về phía bàn rồi tiến lên phía trước, giấu ô ở sau lưng.
Hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh, Tô Tiểu Tiểu kiễng chân nhìn ra ngoài cửa, thấy bốn phía không có người nên nhanh chóng đặt ô lên trên bàn Lục Vũ.
Chiếc ô màu lam ở trên nền trắng của bàn học càng làm nổi bật nó, Tô Tiểu Tiểu nhíu mày nhìn thoáng qua, không vui cau mày.
Hình như rõ ràng quá.
Cô mím môi, lông mi dày khẽ run, ngón tay bất tri bất giác vươn tới.
Hay là để ở dưới bàn nhỉ, nếu không cậu hỏi ô là của ai thì phải làm sao.
Tô Tiểu Tiểu do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn cắn răng ngập ngừng tiến lên, nhanh chóng nhét ô ở trên bàn xuống ngăn bàn, giấu đầu lòi đuôi nhét dưới cặp của cậu.
Thấy ô đã chắc chắn sát với cặp của Lục Vũ, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu cũng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tròn xoe như chú chuột hamster nhìn về phía cửa, rón rén trở về chỗ.
Còn hai trăm chữ nữa là xong, Tô Tiểu Tiểu tự cổ vũ bản thân, cắn nắp bút tiếp tục vắt óc suy nghĩ.
Cắn đến mức đầu bút đã xuất hiện các vết xước có hình thù khác nhau, những hình ảnh trừu tượng xuất hiện trên tờ giấy nháp.
Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu, buồn bã nhìn tờ giấy trắng trên bàn.
Mưa lộp bộp ngoài cửa sổ, chảy xuống từ mép cửa sổ giống như thác nước.
Tô Tiểu Tiểu nhìn đến ngẩn ngơ.
Lục Vũ đi chơi bóng à? Sao còn chưa về? Trường Nhất Trung có sân bóng rổ trong nhà nên dù trời mưa thì bọn họ cũng có thể học thể dục bình thường.
Thể dục là môn Tô Tiểu Tiểu ghét nhất nhưng lại là tiết học Lục Vũ thích nhất. Cậu là đội trưởng đội bóng rổ, mỗi lần đến tiết thể dục, nữ sinh các lớp đều lén lút chạy tới xem cậu chơi bóng, thầm bàn dáng người siêu chuẩn của cậu.
Nghĩ tới Lục Vũ, khóe miệng Tô Tiểu Tiểu bất giác cong lên, mắt môi đều là sự vui vẻ, ngay cả ngòi bút xoẹt qua giấy trắng cũng không biết.
Đây là nam sinh đầu tiên cô thích.
Tô Tiểu Tiểu bất giác dời ánh mắt đến bàn tay mới bị Lục Vũ nắm vào sáng nay, che miệng cười trộm.
Nếu như cậu có thể nắm tay cô thêm vài lần nữa, cô cũng không ngại bị thầy phạt viết kiểm điểm thêm vài lần nữa.
Tiếng cười kìm nén của cô gái ở trong lớp học vắng vẻ này cực rõ ràng, kèm theo tiếng đồng hồ chạy “tích tắc” trên tường.
Tô Tiểu Tiểu mím môi cười trộm một lúc, lại nghĩ tới chiếc ô vừa đặt dưới cặp Lục Vũ, tâm trạng thay đổi nhanh chóng.
Cậu có thể nhìn thấy không nhỉ?
Ý cười mới vừa hiện trên một lại nhanh chóng vụt tắt, Tô Tiểu Tiểu buồn chán nhìn chiếc ô bị cặp che khuất, trong lòng chán nản.
Băn khoăn từng chút hiện trong lòng, giống như con sâu nhỏ bò trong tim. Tô Tiểu Tiểu nhăn mặt, mặt ủ mày chau nhìn chằm chằm bàn của Lục Vũ đến ngẩn người.
Hay là lại đặt lên trên?
Do dự một lát, cuối cùng Tô Tiểu Tiểu đứng dậy, ngập ngừng tiến lên, chột dạ rút chiếc ô giấu dưới cặp lên, mới vừa ôm ở trong ngực, đột nhiên vang lên giọng nói trầm sau lưng: “Cậu đang làm gì?”