Yêu thầm Trĩ Trĩ - 5
Cập nhật lúc: 2024-07-29 22:17:27
Lượt xem: 429
Lục Trạch trở thành ngôi sao hàng đầu, cho nên kinh nghiệm của cậu ấy không phải là bí mật.
Tôi đã sớm xem qua giới thiệu của cậu ấy trên Baidu, fan hâm mộ của cậu ấy thậm chí còn ca ngợi kinh nghiệm của cậu ấy như một vị thần. Bởi vì hắn từ học kém tập thành học bá chỉ tốn bốn tháng, thi tốt nghiệp trung học phát huy vượt xa người thường, thi đậu đại học trọng điểm.
Nhưng Lục Trạch cũng không hài lòng, học lại một năm lại thi đậu Thanh Hoa.
Tình cảm ban đầu không phải hắn không hài lòng mới học lại, mà là tôi trời xui đất khiến hại cậu ấy! Trời ơi, bắt ngựa tốt! Sao lại bắt ngựa như vậy!
May mà cậu ấy lại thi đậu Thanh Hoa, nếu không thời gian tiếp theo tôi cũng không biết nên làm như thế nào để hòa hợp với cậu ấy, tôi phải c.h.ế.t vì tội lỗi mất.
Trong lúc tôi ngây người, âm thanh nhắc nhở của điện thoại di động cũ vang lên, trên trang QQ lại có thêm một tin nhắn. Tim tôi đập thình thịch, là do Lục Trạch gửi.
Tin nhắn đến từ vừa rồi: “Không cần nghĩ lung tung, lúc học trung học tôi đã thích cậu.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vẫn tốt, là trung học. Bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành, ánh mắt của Lục Trạch cũng cao hơn.
Âm nhắc nhở điện thoại di động lại vang lên: “Nhưng Hạ Trĩ, bây giờ tôi vẫn thích.”
Tôi còn chưa trả lời, Lục Trạch lại gửi tin nhắn tới: “Tôi nghiêm túc, có cho tôi theo đuổi cậu không?
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Đuổi theo? Tôi xứng sao! Tôi mở tin nhắn gõ gõ gõ, cuối cùng liền gửi ra hai chữ: “Không cho.”
Bên kia gửi đến một tin nhắn thoại, là giọng Lục Trạch cười giận dữ: “Ồ, tôi không tin, từ chối không hợp lệ.”
Đêm nay tôi không thể ngủ được, lời nói của Lục Trạch khiến tôi mất ngủ cả đêm.
Ngày hôm sau, tôi đến công ty với quầng mắt thâm, nhìn khuôn mặt đẹp trai của Lục Trạch, tôi hận đến nghiến răng.
Với tư cách là trợ ký của cậu ấy, tôi phải luôn theo sát cậu ấy trong suốt quá trình quay phim.
Ngay khi bước vào địa điểm quay, mọi ánh mắt của các nhân viên đều đổ dồn vào tôi.
Tôi suy nghĩ một lúc mới nhận ra Lục Trạch đang cầm dù che cho tôi, hơn nữa cậu ấy còn đeo một cái túi xách nữ không phù hợp với cậu ấy.
Tôi đột nhiên phản ứng lại, đây hình như là trợ ý như tôi nên làm cho cậu ấy mới đúng, làm ngược rồi.
Tôi giật lấy túi xách của mình, lại hai tay nhận lấy ô: “Bạn học Lục, để tôi cầm.”
Lục Trạch theo bản năng cúi đầu hỏi tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi trả lời: “Đây là việc tôi nên làm, trách nhiệm của tôi!”
Lục Trạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của tôi, cười nhẹ, động tác tự nhiên mà đem túi xách chưa đeo xong của tôi cất kỹ: “Biết rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/yeu-tham-tri-tri/5.html.]
Vóc dáng của cậu ấy quá cao, tôi cũng phải giơ ô lên cao, đột nhiên, một đôi tay nắm lấy tay tôi.
Cảm xúc khác thường khiến tim tôi ngứa ngáy, Lục Trạch không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, ấn tay tôi tới độ cao thích hợp với tôi: “Không cần nâng cao như vậy, tôi sẽ khom lưng.”
Tôi cảm thấy ấm áp đôi chút trước lời nói của cậu ấy, thành thật mà nói, nói không rung động là nói dối, huống chi còn đối mặt với một khuôn mặt đẹp trai như vậy.
Nhưng công việc khiến tôi tỉnh táo, tôi cách ra xa chút: “Không sao, đây là việc tôi nên làm.”
Đáy mắt Lục Trạch hơi ảm đạm một chút: “Được, tôi đi quay phim, cậu tự tìm một chỗ ít nắng đợi, không cần ở bên cạnh tôi trông coi, tránh bị cháy nắng.”
Nói xong liền tự mình đến chỗ thợ trang điểm chuẩn bị.
Cậu ấy và Lý Niệm đã hợp tác vài lần, cảm giác ăn ý rất tốt, hai người lại là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên quay phim tiến triển rất thuận lợi.
Tin tức hai người hợp tác đã sớm có truyền thông tuyên truyền, bởi vì nhiệt độ của hai người, trên mạng chú ý chuyện này không ít.
Mà lần này chó săn đem video trường quay ở hiện trường quay chụp lén đăng lên mạng, dẫn tới phong ba lớn hơn nữa.
Fan CP vui vẻ nổ tung, bởi vì bên trong có một tấm ảnh bởi vì góc độ chụp ảnh mà khiến hai người nhìn vô cùng thân mật.
Đây là lần thứ tư bọn họ hợp tác, trong lúc nhất thời toàn mạng đều truyền tin Lục Trạch và Lý Niệm ở cùng một chỗ, tìm ra các hình ảnh làm chứng cớ.
Mà tổ hợp tuấn nam mỹ nữ ngay cả người qua đường cũng tỏ vẻ hài lòng, vì thế, ngay cả trang web chính thức của Thịnh Hoa cũng “Chúc 999999”.
Lần này quay phim đã được một tuần, Lục Trạch đối xử tốt với tôi thật sự quá mức rõ ràng. Địa vị của cậu ấy trong giới rất cao, mà một người lạnh lùng như vậy lại đối với tôi rất khác.
Cậu ấy luôn theo bản năng chăm sóc tôi, chú ý từng chi tiết của tôi, tôi hơi nhíu mày một chút, cậu ấy đều kéo tôi hỏi tôi có phải không thoải mái hay không.
Cậu ấy chăm sóc tôi như một đứa trẻ, nhưng rõ ràng tôi mới là trợ lý của cậu ấy. Ngay cả nhân viên công tác tại hiện trường đều bị ảnh hưởng của cậu ấy, không dám lớn tiếng lớn tiếng với tôi.
Tôi và Lý Niệm trở thành bạn bè, đối với scandal lần này giữa cô ấy và Lục Trạch, cô ấy mang vẻ mặt xin lỗi kéo tôi vào góc: “Trĩ Trĩ, cậu ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, giữa tôi và Lục Trạch tuyệt đối không có gì! Trời đất có thể làm chứng!”
Tôi cười với cô ấy, kéo cô ấy ngồi xuống: “Không có đâu, tôi không hiểu lầm, tôi biết cậu và bạn học Lục chỉ là quan hệ bình thường, cậu giải thích với tôi làm gì?”
Lý Niệm thở phào nhẹ nhõm: “Tôi không giải thích cho cậu? Nếu tôi không giải thích cho cậu, tôi sẽ bị Lục Trạch nhìn với ánh mắt g.i.ế.c người, cậu không biết anh ta đáng sợ như thế nào đâu!”
Lục Trạch chưa bao giờ có ác ý với tôi, sau khi ở bên với cậu ấy khoảng thời gian này, tôi không sợ cậu ấy như hồi cấp ba, tôi nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Niệm, thở dài thay cô ấy: "Cậu cũng đang phiền não vì chuyện này sao? Tôi thấy hôm nay tâm tình cô rất không tốt."
Lý Niệm thở dài, tuôn ra hết những gì mình nghĩ: “Vụ này ồn ào đến mức mẹ tôi cũng tin là thật.”
Tôi muốn làm sáng tỏ, nhưng người trong công ty lại bảo tôi im lặng, để bắt được nhiệt độ Lục Trạch. Trước kia thì không nói, nhưng lúc này đây tôi có lý do không thể không làm sáng tỏ.
Lý Niệm nhíu mày rất chặt, tôi đưa tay xoa dịu cô ấy: “Mạnh dạn một chút, muốn làm gì thì làm đi, dù sao cũng không ai có thể sống sót rời khỏi thế giới này.”
Lý Niệm nghe xong lời này của tôi, chợt bừng tỉnh, giơ ngón tay cái lên với tôi: "Trĩ Trĩ, cậu thật giỏi an ủi người khác!"